Que Kem Nhà Tôi

Que Kem Nhà Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323675

Bình chọn: 10.00/10/367 lượt.

một chút là trạm y tế đóng cửa vậy. Thấy que củi như thế, từ phía sau, tôi đánh nhẹ vào lưng que củi: “Chậm một chút đi, bạn chạy cái gì mà nhanh dữ vậy.”

Thấy que củi vẫn ráng đạp nhanh như cũ, tôi càng đánh mạnh hơn. Que củi bực mình quay đầu nhìn tôi: “Bạn ngồi yên cái coi, đừng có động đậy nữa!”

Sau khi que củi quay đầu trở lại, chúng tôi va vô ổ gà, cả người và xe nhào xuống đường. Bi thảm hơn là, trước khi té văng xuống đất, que củi còn kịp với người về phía tôi, cho nên hiện tại, chúng tôi đang trong tư thế nam trên nữ dưới.

Xong rồi, thế là trinh tiết mười mấy năm gìn giữ của tôi đã hoàn toàn tan thành mây khói rồi.

Tôi òa khóc, khóc vì cái lưng yêu dấu của tôi đã tiếp đất, lãnh hậu quả trước tiên, khóc vì lòng tôi giờ đây đau đớn, thất vọng tới cực điểm, vì cuối cùng mình cũng đã thụ thụ mất thân, bị que củi đè lên người rồi.

Nhìn thấy tôi khóc thảm thiết, que củi bật người dậy, sợ hãi nhìn tôi, cầm lấy tay tôi, vén lên xem tôi bị thương chỗ nào, sau đó còn xoay người tôi lại, chuẩn bị vén áo tôi lên xem. Tôi hoảng hốt nhảy lên: “Á không được vén áo tui! Hu hu”

“Bỏ tay ra!” – Que củi dùng sức lôi tay tôi ra khỏi áo tôi. Sao nó mạnh thế, hu hu tôi không bảo vệ được bản thân nữa rồi. Tôi cứ vất vả dùng hết sức chống cự với que củi.

Que củi nhất quyết không buông, vẫn nắm lấy áo tôi, cứ muốn vén lên coi lưng tôi thế nào. Đột nhiên, que củi bị một cái cây nện vào lưng từ phía sau, que củi té xuống đất.

Tôi hoảng hốt phát hiện một người phụ nữ đang ăn mặc lem luốc, chắc từ phía ruộng lúa gần đây đi tới. Dì đó cũng hoảng sợ, nhìn tôi thét lên: “Chạy nhanh đi con! Cái đồ dê xồm, tao đánh mày chết luôn!!!”

Thế là, ngày hôm đó, không chỉ có mình tôi chảy máu mũi, mà que củi cũng bị thương tích đầy mình, lưng sưng vù, bàn chân lúc té bị quẹt vào xe còn vương lại vết máu đỏ sậm. Tôi chẳng biết nói gì lúc ngồi nhìn que củi băng bó trong trạm y tế hết. Mà sao trách tôi được chứ, ai kêu nó tài lanh chạy nhanh làm chi, hại tôi té xe như vậy, rồi đã bị thương ở chân, bản thân chảy máu mà còn lo chuyện bao đồng, đi coi vết thương cho tôi. Nhưng cũng có thể nhiều khi que củi lợi dụng tình cảnh lúc đó mà sàm sỡ tôi thật thì sao? Có khả năng lắm chứ. Nghĩ vậy, tôi im lìm luôn, nhưng cũng có cái gì đó thấy khó chịu trong lòng. Rốt cục đây chính là cái tình huống oan gia ngõ hẹp, hai bên đấu nhau, một chột một què, cùng nhau đồng vu quy tận hay sao? Ôi thật đúng là làm kẻ thù của nhau cũng là có duyên có nợ thật, nếu không thì tại sao chúng tôi cứ phải đụng độ nhau mãi thế này, kẻ đau người đớn cơ chứ.

Qua ngày hôm đó, theo thông tin con Loan báo cho tôi qua điện thoại, thì đội của lớp tôi thua sạch sẽ, thua đến độ chẳng dám ngẩng mặt làm người. Năm không, Loan nó hí hửng báo tôi biết, đội của lớp nó đã đè bẹp đội lớp tôi, ăn sạch sẽ chẳng chừa lại chút xương. Con gái lớp nó đột biến gen rồi sao? Con gái lớp nó có phải là con gái không vậy, sao đá kinh khủng như thế chứ? Con gái lớp nó không phải người mà. Tụi nó mà thi vô quân đội thì chắc người ta rớt như mưa.

Buổi tối ngày hôm đó, tôi òa khóc nức nở gọi điện tâm sự với con Thắm. Ngoài quan tâm tôi một chút ra, nó còn ham hố hỏi thăm Thành. Nó bị tôi mắng, liền quay qua chọc tức tôi: “Ha ha bà đang ghen sao? Ha ha”. Thế là, sau một hồi mắng nó xong xuôi, nó lại quay sang chế nhạo tôi, nó bảo tôi tưng thật rồi, như vậy mà cũng mất đi trinh tiết nghĩa là sao? Rồi nó giảng giải cho tôi nghe mấy cái kiến thức đó đó mà nó biết, khiến tôi ong ong cả đầu, rùng mình, ớn lạnh. Lát sau, nó khen que củi tới tấp, còn bảo là: “Tội nó quá, tội bà ghê.”. Tôi không hiểu, hỏi nó thế nào, nó phán: “Tội cho nó vì nó ai không thích lại đi thích một đứa như bà. Tội cho bà vì đời này số bà đã định rồi. Bà không thoát khỏi tay nó đâu. Giấc mơ tìm kiếm trai đẹp của chúng ta rốt cục chỉ có mình tui là được hưởng. Ha ha ha!”

Tôi tức giận cúp máy cái rụp.

Tối hôm đó, tôi đột nhiên bị sốt nhẹ. Vì để an tâm dưỡng thương, hạ sốt, tôi từ bỏ học bài tiếng Anh, mặc kệ cái bài kiểm tra ngày mai. Một phần là do tôi ỷ y, cứ tự tin vô cái vốn tiếng Anh đủ xài của mình. Cho nên tôi cứ ngồi coi phim, sau đó đọc truyện. Cuối cùng sau khi bị mẹ mắng, tôi đành phải tắt đèn mà ngủ sớm.

Vì thế, qua ngày hôm sau, vận đen của tôi tiếp tục phát huy.

Sau khi cả lớp ngạc nhiên thấy tôi với que củi trong tình trạng kẻ dán băng ngay mũi, người dán băng ngay chân, nhiều đứa xúm lại hỏi han, kỳ thực là tò mò chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Tụi nó hỏi cứ hỏi, tôi đây lơ cứ lơ. Tôi không thèm trả lời, để cho tụi nó tò mò, tức tối chết luôn.

Hôm đó, que củi và tôi đều mang thương tích, ngồi kế bên nhau, nhưng lại mặc định sẵn không nói với nhau tiếng nào, cứ như là một tiếng nói của người này sẽ động đến vết thương nào đó của người kia vậy. Nói trắng ra, xảy qua nhiều chuyện ngày hôm qua, tôi thực sự không dám nhìn nó, mà nó cũng vậy, chẳng dám ngó tôi.

Giờ kiểm tra tiếng Anh diễn ra ở tiết cuối cùng. Mọi thứ đều rất thuận lợi với tôi, cho đến khi tôi đọc được câu hỏi cuối, một câu hỏi từ vựng một điểm, m


Disneyland 1972 Love the old s