
dậy, Thẩm Kiều
vẫn canh giữ ở bên cạnh để chăm sóc cô ấy. Tiểu Thu không cho cô tiết lộ tin tức này cho người nhà của cô ấy, một mình cô ấy kiên cường nuốt hết nỗi cay đắng tuyệt vọng này xuống, một mình chìm trong giấc mơ bị tan
vỡ, khóc đến mức không thở nổi.
Trương Khải nói với Thẩm Kiều,
anh và Dương Kiền liên thủ đánh cho Mạc Dịch Khôn bầm dập thì mới dừng
lại, quả nhiên sau đó, cô nhìn thấy trên khuôn mặt Mạc Dịch Khôn đầy rẫy vết bầm tím và vết thương dính máu. Nhưng mà, làm vậy thì có thể giải
quyết được gì?
Mạc Dịch Khôn không ngủ không nghỉ canh giữ ở
phòng bên cạnh, râu ria xồm xàm, đầu tóc rối bời, khuôn mặt anh vốn tuấn tú, giờ đây hai má hõm xuống, mắt thâm quầng, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu. Bị đánh một trận, dường như cuối cùng anh đã hiểu rõ anh phải tỉnh lại, vì vậy anh đưa cho Dương Kiền một tờ giấy, chỉ nói mấy chữ ngắn
gọn: "Xử lý sạch sẽ người này."
Dương Kiền gấp tờ giấy lại rồi cất đi. Đi trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, không ngờ lại gặp Giản Dư Mặc.
Nhiều năm trước, ở tuổi thanh xuân, Dương Kiền thích Thẩm Kiều, nhưng Thẩm
Kiều lại thích anh ta, Giản Dư Mặc ôn nhuận. Rõ ràng là anh biết cô ấy
trước, nhưng cô ấy lại yêu người khác, theo như câu nói kia là: không
phải cứ gặp anh trước, thì chắc chắn phải yêu anh.
Giản Dư Mặc
nhìn thấy Dương Kiền, vô cùng kinh ngạc, từ ánh mắt trợn tròn và khóe
miệng khẽ nhếch là có thể nhìn ra. Có lẽ không nghĩ đến sẽ gặp anh ở
đây, còn có Thẩm Kiều nữa.
Dương Kiền không chào hỏi, đi thẳng
qua, từ đâu đến cuối, khi ra khỏi tòa nhà của bệnh viện thì Trương Khải
mới phản ứng được người đó là ai. Nhưng vì ngại Dương Kiền, cuối cùng
anh lựa chọn câm miệng.
Khi trở về, đêm đã khuya, xe chậm rãi lái vào bãi đậu xe, rồi đột nhiên tăng tốc. Dương Kiền nảy sinh ác độc đạp
ga đến mức thấp nhất, dáng vẻ này khiến Trương Khải ngồi ở vị trí bên
cạnh tài xế bị dọa sợ, đừng nói đến chiếc xe của Giản Dư Mặc ở ngay phía trước cách đó không xa.
Anh ta nghênh đón ánh đèn xe chói mắt, hoảng hốt đến mức không kịp trốn tránh.
Dưới ánh sáng đèn
pha, Trương Khải kéo tay phanh, chiếc xe thể thao với những tính năng
hoàn hảo dừng sát bên cạnh Giản Dư Mặc, tiếng phanh xe chói tai làm thức tỉnh bóng đêm đang ngủ say, lưu lại trên mặt đất những vệt ngắn màu đen của phanh xe. Chỉ một chút xíu nữa thôi, xe sẽ đánh bay Giản Dư Mặc.
Sau khi xe dừng lại hoàn toàn, lồng ngực Trương Khải phập phòng, hai mắt
trợn tròn, âm thanh trầm thấp thoáng mang theo sự tức giận: "Cậu điên
rồi hả?"
Tay Dương Kiền vỗ vỗ tay lái, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía trước: "Không phải còn có cậu ở đây sao?"
Trương Khải quay đầu nhìn ra phía ngoài xe, "Cậu chờ ở trong xe đi, tôi đi xử
lý." Tức giận nói xong, Trương Khải chuẩn bị mở cửa xuống xe, lại bị
Dương Kiền ngăn lại.
Dương Kiền cười Trương Khải chuyện bé xé ra to, ấn chặt bờ vai của anh ta rồi nói: "Không cần, để tôi đi."
"Này!" Trương Khải định ra rồi, nhưng đột nhiên Dương Kiền lại lách người nhảy từ trong xe ra.
Nhìn thấy Giản Dư Mặc, Dương Kiền cười lại gần, đưa tay phải ra: "Thật xin
lỗi, đã làm anh bị dọa sợ rồi?"
Trải qua một hồi điều chỉnh, cảm xúc sợ hãi cũng đã qua, Giản Dư Mặc khẽ mỉm cười, bắt tay rồi nói: "Đã lâu không gặp, Dương Kiền, đã lâu không
gặp."
"Không việc gì không việc gì, " Dương Kiền hơi cà lơ phất
phơ nói, "Nghe nói tính năng của chiếc xe này tốt lắm, nên lúc rồi đột
nhiên nổi hứng muốn thử một lần, lại không nhìn thấy anh, thật là xấu
hổ."
Giản Dư Mặc không nhanh không chậm nói: "Với kĩ thuật lái xe của Kiền thiếu, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Dương Kiền lắc đầu: "Vậy cũng chưa chắc, " có một chút bất đắc dĩ, thoáng qua rồi biến mất, anh lại là người đàn ông tự tin và kiêu ngạo, "Mời anh
uống rượu nhé, coi như là an ủi anh."
Giản Dư Mặc giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Không, sáng sớm ngày mai còn có một cuộc họp rất quan trọng,
mấy ngày nay còn phải làm phiền Kiền thiếu giúp đỡ Thẩm Kiều nhiều hơn,
cô gái này có dây thần kinh thô, nhiều khi cũng không biết tự chăm sóc
bản thân..."
Dương Kiền nheo mắt lại, dùng giọng điệu riêng của
những ông cụ Bắc Kinh nói: "Không thể như thế được, những việc đó là
trách nhiệm của anh, để người khác giúp đỡ, coi sao được?"
Giản Dư Mặc gật đầu cười: "Như vậy đi, sau này còn gặp lại."
"Không tiễn." Nhìn bóng dáng của Giản Dư Mặc từ từ lẫn vào bóng đêm, nụ cười
trên mặt Dương Kiền dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo
như gió đêm.
Trương Khải đến gần Dương Kiền, khua khua tay trước mặt anh.
Dương Kiền nhìn bóng đêm đen kịt đã sớm không còn bóng người, nhỏ giọng nói:
"Hơn một năm không gặp, anh vẫn không có thêm điểm yếu trí mạng?"
Trương Khải nắm lấy quai hàm của Dương Kiền, quay về phía mình, híp mắt lại,
hơi ghét bỏ hỏi: "Không phải cậu nói là, đã mất hết hi vọng với Thẩm
Kiều rồi sao?"
"Tôi cũng chưa nói là chưa chết tâm."
Trương Khải hất mặt của Dương Kiền ra, "Hừ, cậu đi lừa gạt quỷ đi!"
Dương Kiền nhếch môi cười lạnh, "Chẳng mong gì nữa, có thể lừa cậu là được."
Ba giờ trước.
G