
n tục tám ngày liền, tất cả đồng nghiệp dưới quyền khổ không thể tả, gương mặt xanh xao, đi bộ cũng có thể lung tay theo chiều gió.
Gần đây, bên phía Dương Kiền
đang điều tra một vụ án mới, bởi vì liên quan đến ngước ngoài, cho nên
cần hợp tác với Bộ Ngoại Giao. Cho nên bọn họ phải nhanh chóng thu thập
đầy đủ những chi tiết trong hồ sơ vụ án, khai thông hợp tác với các
ngành có liên quan của Bộ Ngoại Giao. Khi Bộ Ngoại Giao đưa ra danh sách nhân viên có liên quan, bỗng nhiên tên tuổi của Thẩm Kiều cũng có trong hàng ngũ đó.
Cục trưởng đưa tài liệu hợp tác cho Dương Kiền: "Vụ án này không thể giải quyết trong thời gian ngắn, cậu bố trí cho những
người khác đi cùng đi."
"Được, tôi sẽ thu xếp."
Bố trí
công việc ổn thỏa, Cục trưởng tháo vẻ nghiêm túc xuống, đứng dậy đi đến
trước sô pha, rót cho bản than một ly trà, "Cuối tháng sẽ bình xét, đã
chuẩn bị xong chưa?"
Dương Kiền cầm cái ly thủy tinh xinh xắn lên, không để ý nói: "Không có gì phải chuẩn bị cả."
Cục trưởng cười nói: "Được rồi, cho nghỉ một ngày để về nghỉ ngơi, mấy
người cấp dưới của cậu...sắc mặt bọn họ xanh mét hết cả rồi."
Dương Kiền uống một hơi cạn sạch nước trà ở trong chén, đặt ly trà xuống rồi
nói: "Tôi không có ở đây thì kéo dài công việc, có biến thành rau cải
cũng đáng đời. Cám ơn trà ngon của ngài, nhưng nếu để nước ấm hơn chút
nữa thì càng tốt hơn."
Nghe nói vậy, Cục trưởng liền cầm bình
thủy tinh lên, mở nắp ra ngửi đi ngửi lại, lá trà đầy đặn trôi nổi như
hoa lan trắng, cẩn thận đổ một chút ra rồi nếm nếm, vừa định nói chuyện, Dương Kiền đã đẩy cửa đi ra.
Trở lại phòng làm việc, thấy Thịnh
Hạ gửi tin nhắn đến, dặn dò anh uống nhiều nước, đừng để quá mệt mỏi, ăn cơm đúng giờ. Dương Kiền chợt phát hiện, hình như mình đã xem nhẹ Thịnh Hạ quá lâu. Gần một tháng lúc nào cũng bận rộn, Thịnh Hạ rất thông cảm
cho anh, chưa bao giờ giận dỗi, oán trách
anh.
Nghĩ đến đây, Dương Kiền bấm số điện thoại của Thịnh Hạ: "Mấy giờ tan làm? Anh sẽ đón em, muốn ăn cái gì?"
Thịnh Hạ đang ở văn phòng nên không dám nói to, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại,
dối diện với những người khác, thì càng lộ vẻ ngượng ngùng. Thịnh Hạ
cười khanh khách thu hồi điện thoại, vừa quay đầu lại thấy mấy cặp mắt
đang nhìn cô cười, thì càng cảm thấy xấu hổ, vội vàng cúi đầu ra vẻ bận
rộn.
Sau bữa cơm tối, Thịnh Hạ muốn xem phim, đương nhiên Dương
Kiền không hề phản đối, nhưng mà anh quá mệt mỏi, phim vừa mở màn chưa
được 10 phút, anh đã ngủ mất rồi. Thịnh Hạ không đánh thức anh, xem phim một mình, nhưng mà trong nội tâm lại không hề có chút mùi vị nào.
Phim chiếu được hai phần ba thì đột nhiên Thịnh Hạ nhận được một cuộc điện
thoại, sau đó cô liền đánh thức Dương Kiền, vẻ mặt lo lắng sốt ruột: "Mẹ em đã xảy ra chuyện, anh có thể đi với em một chuyến được không?"
Nếu như mới vừa rồi Dương Kiền còn có chút hoảng hốt, ngay sau đó đã hoàn
toàn tỉnh táo, không nói hai lời kéo Thịnh Hạ đi rangoài.
Điện
thoại là do mẹ Thịnh Hạ gọi tới, bà ngã xuống, đụng vào eo, nên không
thể di chuyển, thật may là điện thoại đang ở trong túi, bà mới có thể
gọi điện thoại kịp thời cho Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ chạy về đến nhà,
thấy mẹ ngã ở phòng vệ sinh, trong phòng vệ sinh bừa bộn không chịu nổi, thậm chí cả khăn lông và những đồ dùng để tắm rửa hằng ngày cũng bị rơi lung tung trên đất. Dường như Thịnh Hạ không nhìn thấy những thứ kia,
vội vã đi đến xem tình trạng của mẹ, Dương Kiền ở sau lưng cô cũng không thể không chú ý.
Thịnh Hạ lo lắng hỏi: "Mẹ, thế nào rồi? Có cử động được không?"
Mẹ Thịnh Hạ mệt mỏi lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khổ sở, sắc môi trắng bệch, chân mày nhíu chặt.
Dương Kiền nhìn tình huống không tốt, vì vậy nói: "Đi bệnh viện trước đã."
Nhà của Thịnh Hạ nằm trong một tòa nhà cực kì cũ, không có thang máy, Dương Kiền cõng mẹ Thịnh Hạ từ tầng bốn xuống, mồ hôi ướt đẫm chiêc áo sơ mi
mỏng manh của anh. Mặc dù rất lo lắng cho mẹ, nhưng lúc này Thịnh Hạ
cũng an tâm hơn nhiều. Những ngày qua mặc dù ngoài không nói ra miệng,
từ đầu đến cuối, trong lòng cô cũng hơi lo lắng, biết anh đang bận, vậy
mà cô cũng không giúp được gì, cảm giác bất lực như thế này khiến cô cảm thấy giữa bọn họ tồn tại quá nhiều khoảng cách không dễ nối liền. Hôm
nay thấy Dương Kiền, một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, tự mình
cõng mẹ cô từ tầng bốn xuống tầng một, không hề có một oán trách, cô cảm thấy đã thực sự tìm thấy được chỗ dựa.
Trên đường đi bệnh viện,
Thịnh Hạ đỡ mẹ ngồi ghế sau, Dương Kiền đang lái xe bắt đầu gọi điện
thoại liên lạc với bác sĩ, phòng cấp cứu đã phái bác sĩ và y tá ra trước cửa chờ, bọn họ vừa đến bệnh viện, đã nhanh chóng đẩy mẹ Thịnh Hạ vào
phòng cứu cấp.
Chụp hình X-quang, cuối cùng chẩn đoán chính xác
là dây chằng ở eo bị xé rách, phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nhất là
lớn tuổi, bị thương sẽ rất khó hồi phục, hơn nữa sau này có thể lưu lại
di chứng.
Vốn không cần thiết phải nằm viện, nhưng mà Thịnh Hạ
rất kiên trì, Dương Kiền liền bảo người ta sắp xếp phòng bệnh. Thu xếp
xong tất cả, đã là rạng sáng. Thịnh Hạ không muốn làm phiề