The Soda Pop
Quên Phải Yêu Anh

Quên Phải Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325220

Bình chọn: 7.5.00/10/522 lượt.

người bởi vì anh tiến thẳng vào mà run rẩy, bộ ngực

tuyết trắng khẽ run. Cô nhíu mày, cảm thụ cảm giác đau đớn và khoái cảm, và những đợt va chạm của anh.

Dương Kiền nắm lấy hông của cô, khiến cho cô nằm trên người anh lên lên

xuống xuống, làm thế này mỗi lần đưa vào sẽ chạm vào chỗ sâu nhất, kiểu

tiến công này của anh đối với Thẩm Kiều mà nói thực là quá lớn, hoàn

toàn không có biện pháp kìm nén sự run rẩy, không ngừng thét chói tai

khẩn cầu, nước mắt cũng bị ép ra .

Sau lần này, Thẩm Kiều hoàn toàn xụi lơ trong ngực anh. Anh ôm chặt cô

đi vào phòng tắm, dùng dòng nước ấm áp tỉ mỉ tẩy rửa thân thể của cô,

đối với anh mà nói chuyện này chắc chắn là hình phạt tàn khốc nhất,

nhưng mà anh nhất định phải kìm chế một chút, nếu không hôm nay hai

người bọn họ sẽ chẳng ra được khỏi cửa.

Dương Kiền phải đi họp, trợ lý đã thúc giục rất nhiều lần, Thẩm Kiều mặc quần áo tử tế rồi cùng anh ra khỏi nhà. Dương Kiền lo lắng thể lực của

cô cạn kiệt nên lái xe sẽ không an toàn, Thẩm Kiều tựa như muốn báo thù

hung hăng đạp anh một đạp. Độ mạnh yếu của cú đạp cho anh biết, đối với

cô mà nói, chuyện lái xe chắc chắn không hề có bất cứ vấn đề gì!

Thẩm Kiều dừng xe trước một hiệu thuốc. Không lâu sau, cô rời khỏi hiệu thuốc, trong tay nắm chặt một chiếc hộp nho nhỏ.

Mới vừa rồi anh thật sự đã bắn vào trong, mấy ngày gần đây chính là kỳ

không an toàn, Thẩm Kiều cảm thấy hơi lo lắng, ngộ nhỡ cô mang thai thì

phải làm thế nào?

Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì cô có thể đoán được, chuyện trong nhà còn chưa giải quyết xong, cho dù cô

kiên quyết muốn ở bên Dương Kiền, nhất định trong nhà sẽ phản đối, không chỉ nhà cô, nhà anh cũng sẽ không đồng ý. Hiện giờ không phải thời cơ

tốt, cô không muốn con của cô vừa ra đời đã không được hoan nghênh, cũng không

muốn hai nhà vì đứa bé mới tác thành cho bọn họ, mà cũng không phải chúc phúc thật tâm thật ý.

Cô vào cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh mua một chai nước tinh khiết, ngồi

trong xe nuốt viên thuốc. Thẩm Kiều nhìn mình trong kính chiếu hậu, sắc

mặt tái nhợt, chân mày cũng nhíu chặt thành một đoàn, dưới mắt có bóng

đen mờ mờ, sắc mặt tiều tụy. Cô lau hết nước đọng trên khóe miệng, vuốt

vuốt cái trán, hít sâu một hơi.

Thẩm Kiều không về nhà, mà đến bệnh viện. Vào tiệm bán hoa ở cổng bệnh

viện mua một bó hoa Bách Hợp, cô cầm bó hoa Bách Hợp đi xuyên qua hành

lang khu nội trú, chạm mặt Phương Mẫn ở bên ngoài thang máy, còn có

Thịnh Hạ đang ngồi trên xe lăn.

Hiển nhiên Phương Mẫn vẫn còn nhớ cô, không đúng, sau ngày hôm đó, họ

cần phải biết rõ lẫn nhau. Thịnh Hạ vẫn như vậy, vẻ mặt bình tĩnh, vẫn

đắm chìm trong thế giới của bản thân, không để ý tới bất kỳ điều gì.

Thẩm Kiều đi theo Phương Mẫn đến phòng bệnh, còn giúp bà ấy nâng giường của Thịnh Hạ lên.

Phương Mẫn nhìn Thẩm Kiều, xoay người ra khỏi phòng bệnh. Thẩm Kiều nhìn Thịnh Hạ một lát, sau đó cũng đi ra ngoài.

Phương Mẫn vừa mở miệng đã nói xin lỗi, bà không dám nhìn Thẩm Kiều, cúi đầu nói: “Không ngờ lại gặp phải ba con bé ở bệnh viện, vừa đúng lúc

tôi đẩy Thịnh Hạ ra ngoài phơi nắng.”

Mục đích Thẩm Kiều đến đây không phải là muốn hỏi Phương Mẫn tại sao cha cô lại biết, nhưng hiện giờ Phương Mẫn muốn nói, cô cũng không có cớ để không nghe, vì vậy cô không nói lời nào, chờ Phương Mẫn nói tiếp.

“Tôi cũng không muốn nói cho ông ấy biết, tôi đã đồng ý mẹ cô, tuyệt đối sẽ giữ bí mật này đến lúc chết. Nhưng mà, nhưng…” Phương Mẫn chợt không nói tiếp được, trong thanh âm cũng đang mang theo sự nghẹn ngào. Bà bắt đầu nức nở, bả vai cũng lay động.

Một lúc lâu sau, Phương Mẫn bình tĩnh một chút, nói tiếp: “Mẹ cô lo lắng bị mọi người biết, cho nên muốn đưa Thịnh Hạ ra nước ngoài, sao bà ấy

có thể làm như thế chứ? Hiện giờ, con bé đã như vậy rồi, sao có thể đến

một nơi lạ lẫm, không quen thuộc? Mẹ cô vốn không muốn nhận Thịnh Hạ,

điểm này tôi đã sớm biết, tôi nuôi Thịnh Hạ lớn lên, căn bản cũng không

có ý định để Thịnh Hạ nhận tổ quy tông, hai mươi mấy năm qua con bé

chính là con gái ruột của tôi, nhưng mà mẹ cô không thể vứt bỏ con bé

một lần, lại muốn buông tha một lần nữa!” Phương Mẫn nói không nên lời,

che miệng khóc ô ô.

Trải qua ngày hôm qua, Thẩm Kiều đã sớm nghĩ ra là ai muốn đưa Thịnh Hạ ra nước ngoài.

“Thịnh Hạ, cô ấy có biết không?” Thẩm Kiều hỏi.

Phương Mẫn đương nhiên biết Thẩm Kiều đang hỏi chuyện gì, vì vậy gật đầu.

Chia tay người yêu, bị người thân vứt bỏ, cho nên Thịnh Hạ mới có thể

chọn cách kết thúc sinh mạng. Trên người bọn cô chảy cùng dòng máu, chân tướng này đối với Thịnh Hạ và Thẩm Du mà nói đều là sự đả kích mạnh mẽ, nhưng Thẩm Kiều đau lòng cho Thẩm Du nhiều hơn. Máu mủ thì không có

cách nào để dứt bỏ, nhưng trên thế giới này so với máu mủ còn có thứ

quan trọng hơn, chí ít trước mắt mà nói, Thẩm Du quan trọng hơn Thịnh

Hạ, cô không muốn Thẩm Du phải chịu bất kì thương tổn gì. Có lẽ… là cô

quá ích kỷ.

Thẩm Kiều lái xe từ bệnh viện về nhà, Thẩm Du đến công ty, ba cũng không có nhà, mẹ đang ngồi dựa vào giường, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm c