
nữa, có gì thì ngày mai hãy nói." Thẩm Kiều cũng cao giọng theo.
"Không!" Thẩm Du gân cổ nói, anh nghiêm túc nhìn về phía Dương Kiền,
thoắt cái lại vui vẻ, tựa như đang muốn nói một chuyện cực kì buồn cười, chậm rãi nói: "Hôm nay, ông cụ nhà tôi đã lên tiếng, còn mắng Thẩm Kiều một trận. Anh muốn biết tại sao không?"
Dương Kiền nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc rất nhiều, khớp hàm căng thẳng hỏi: "Tại sao?"
Thẩm Kiều lạnh lùng quát lớn: "Thẩm Du, xong chưa?"
Thẩm Du liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lại chuyển về phía Dương Kiền nói
tiếp: "Đơn giản thôi, chia tay chứ sao. Muốn anh và chị ấy chia tay.
feng -chia, shou - tay, chia tay! Hiểu không?"
"Hai người thật sự ở bên nhau rồi hả?" Trương Khải chợt lớn tiếng nói,
trong giọng nói mang theo sự hưng phấn. Anh ta thật sự không phân biệt
thời gian, phân biệt tình huống để lên cơn động kinh.
Dương Kiền đẩy cái gáy Trương Khải qua một bên, như trút hết lửa giận
lên người Trương Khải, Trương Khải cứ thế bị đẩy lùi về phía sau vài
bước.
Thẩm Kiều vội vàng giải thích: "Anh đừng nghe nó nói bậy, uống say đều nói lời không đáng tin."
Vẻ mặt Dương Kiền phức tạp, nhìn cô, ngọn đèn trên đỉnh đầu lóe lên trong mắt anh, phát ra những tia sáng nhỏ vụn.
"Đúng, nói bậy đó," Thẩm Du gật đầu như bằm tỏi, "Định đón Thịnh Hạ về cũng là giả, bắt hai người chia tay cũng là giả."
"Thẩm Du! Đừng tưởng rằng uống rượu là có thể muốn làm gì thì làm!" Thẩm Kiều giận dữ không kìm chế được nữa mà cao giọng gào to, không muốn
Thẩm Du tiếp tục nói.
"Vậy tại sao chị lại không dám thừa nhận? Vì em, vì anh ta, vì mẹ, cái
gì chị cũng làm, có cái gì mà chị không dám thừa nhận? Bị mắng, bị oan
ức, có cái gì khó nói hay sao? Mấy chuyện này nên làm như thế nào? Cũng
có quan hệ gì tới chị? Sao lại thích can thiệp vào như vậy? Là chị rảnh
rỗi quá à?" Thẩm Du càng nói, giọng nói càng lạnh thấu xương, ánh mắt
nhìn Thẩm Kiều cũng càng ngày càng lạnh, hai bàn tay cũng không tự giác
được mà nắm chặt thành nắm đấm, lồng ngực không ngừng phập phồng .
"Đúng, là chị rảng rỗi, không có chuyện gì làm nên lo chuyện bao đồng,
được chưa!" Thẩm Kiều bỗng không khống chế được cảm xúc, khóc òa lên.
Thấy cô khóc, Thẩm Du cũng không nói tiếp, môi mỏng mím chặt thành một
đường thẳng, gân xanh trên cổ đã nổi lên chứng tỏ anh đang cố gắng đè
nén lửa giận.
Dương Kiền đau lòng ôm lấy bả vai Thẩm Kiều kéo cô trong ngực, cô khóc
khiến trái tim anh cũng vỡ nát. Nếu như Thẩm Du không mượn rượu nói ra,
cô sẽ không có ý định nói những chuyện này cho anh biết? Lặng lẽ hành
động một mình, chịu đựng một mình. Chia tay, bọn họ vừa mới ở bên nhau,
thật vất vả mới đi tới hôm nay, sao có thể chia tay? Anh đợi cô nhiều
năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi được Thẩm Kiều, sao có thể chia tay?
Thẩm Kiều túm lấy áo của Dương Kiền, khóc hu hu không ngừng, cảm xúc như bị ai đó đục một lỗ, sự tủi thân bị trút xuống toàn bộ, không thể thu
lại được.
"Ngoan, đừng khóc, " Dương Kiền khẽ vuốt ve đầu Thẩm Kiều, nhỏ giọng an ủi: "Bé ngốc, còn gì nữa không."
Thân thể Thẩm Du theo lưng ghế sofa dần trượt xuống, cuối cùng nằm
nghiêng trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, dáng vẻ như là muốn ngủ.
Trương Khải ở bên cạnh dù không hiểu, vào lúc này cũng hiểu được một
chút, huống chi những ngày qua, chuyện tình của gia đình Thẩm Kiều đã
sớm bị loan truyền xôn xao, anh không thể không biết. Ngay cả bản thân
anh cũng cảm thấy khó có thể tiếp nhận, huống chi là Thẩm Kiều, đương sự Thẩm Du. Thật sự không ngờ, Thịnh Hạ lại là em gái của Thẩm Kiều. Dương Kiền cũng thật đáng đời, chọc ai không chọc, lại cố tình trêu chọc
Thịnh Hạ, lần này thì tốt rồi, tự mình tạo nghiệt, tự mình chịu thôi.
Dương Kiền hướng về phía Trương Khải quát: "Sững sờ cái gì vậy? Còn không đi tìm mấy người khiêng cậu ta lên xe."
Trương Khải quay về phía Thẩm Du giương giương cằm: "Cậu ta có bằng lòng không?"
"Không muốn cũng phải khiêng đi," Dương Kiền dừng lại một chút, rồi nói
tiếp: "Nếu thật sự không được, trước đánh cho cậu ta bất tỉnh rồi nói
tiếp."
Trương Khải giơ ngón tay cái lên với anh, được làm anh rể, nói chuyện cũng có khí phách hơn so với trước kia.
Thẩm Kiều thút thít đẩy Dương Kiền ra, lấy mu bàn tay lau sạch nước mắt. Cô cũng không biết mình bị sao nữa, lại còn so đo với Thẩm Du, cậu ấy
uống rượu, tâm tình không tốt, cậu ấy muốn nói gì thì kệ cậu ấy, sao cô
còn muốn tính toán! Rõ ràng là cô đau lòng cho cậu ấy, lại bị vài ba câu nói kích thích của cậu ấy mà nổi giận.
"Không có việc gì." Thẩm Kiều nói.
Dương Kiền cúi đầu nhìn cô chăm chú, ngón tay xoa xoa gò má của cô, "Nếu lần sau lại có chuyện gì, đừng giấu anh nhé."
Thẩm Kiều nhẹ nhàng gật đầu.
"Cũng không cho lén lút khóc một mình."
Lúc này có mấy nhân viên bảo vệ cao to đi vào, bốn chia ra nâng chân và
cánh tay của Thẩm Du, nâng anh lên một cách dễ dàng. Còn Thẩm Du không
biết là thật sự ngủ thiếp đi, cũng chẳng thèm giãy giụa, mặc cho bọn họ
khiêng đi, hai mắt nhắm nghiền.
"Đi thôi, anh đưa hai người trở về." Dương Kiền dắt tay của cô, mười ngón tay của anh đan thật chặt với cô.