
ay đổi. Mà Vạn Quý Phi ngoảnh mặt đi, làm bộ như không
nghe thấy.
Bàn tay cầm khăn tay vo
thành một đoàn bỏ vào trong túi tiền, Hoắc Duẫn Đình ngẩng đầu, ánh mắt sáng
quắc nói: “Bác sĩ Xa, cháu không muốn quanh co lòng vòng, kỳ thật lần này đến
nhà, cháu có chuyện thực mạo muội muốn thỉnh cầu.”
Đại khái đoán được hắn
muốn ám chỉ đến chuyện gì, khuôn mặt Xa Thục Mai lập tức dựng lên, trở nên thập
phần nghiêm túc.
Hoắc Duẫn Đình kéo bàn
tay Vạn Quý Phi đang đặt ở trên đùi qua nắm chặt, lời nói rất chân thành: “Cháu
cùng tiểu Phi tâm đầu ý hợp, hy vọng bác sĩ Xa đồng ý chúng cháu được kết
giao.”
Xa Thục Mai sắc mặt khó
coi, hay cho một cái tâm đầu ý hợp, xú nha đầu liền chỉ biết đối với tên kia ngây
ngô cười. Nếu nói thẳng ra không đồng ý, tiểu nha đầu kia phỏng chừng lại muốn
phát tác, đến lúc đó cô còn trên lưng phải gánh cái tội danh đánh vỡ uyên ương.
Nghĩ nghĩ, bà uyển chuyển
nói: “Tiểu Phi còn đang học, yêu đương sẽ ảnh hưởng với việc học của nó.”
“Cháu nào có?” Vạn Quý
Phi vội vàng vì chính mình biện hộ.
“Dạ, tiểu Phi hiểu chuyện
lắm, đợt vừa rồi cô ấy có kỳ thi, chúng cháu chỉ gặp mặt có một lần. Mỗi lần
cháu gọi điện thoại qua cho cô ấy, chỉ nói hai câu là cô ấy liền la hét muốn
xem sách.” Hoắc Duẫn Đình dùng hai cái bàn tay vòng trụ bàn tay nhỏ bé của cô,
mỗi một câu nói đều ôn nhu nhìn cô, đáy mắt chứa sự sủng nịch nồng đậm.
Cái này thật sự không
phải diễn trò, nhưng ở trong mắt Xa Thục Mai lại có chút giả. Cô khụ hai tiếng:
“Nó còn nhỏ.”
“Cháu sắp 22 tuổi rồi!”
“Câm miệng!” Xú nha đầu
nói một câu bác bỏ một câu, một chút rụt rè cũng đều không có.
Nói chuyện bị mắng, Vạn
Quý Phi bất mãn mếu máo.
“Ngoan, bà nội nói chuyện
đừng chen vào.” Hoắc Duẫn Đình sờ sờ cái ót của cô, mềm nhẹ trấn an, Vạn Quý
Phi đành phải im tiếng.
Con gái lớn thật sự không
thể nhờ vả, cùng người nhà xung đột, thế mà ở trước mặt tên kia lại thuận theo
hệt như con mèo nhỏ. Xa Thục Mai hận nghiến răng ngứa lợi, nhưng không có biểu
lộ ra ngoài, ngữ khí vẫn như cũ không hờn không giận: “Nói thật, tiểu Phi còn
chưa được 22 tuổi, người trong nhà không đồng ý để cho nó yêu đương sớm như
vậy.”
“Cháu…” Vạn Quý Phi muốn
mở miệng, bàn tay bị hắn nắm nhấn mạnh một cái, cô mới đúng lúc dừng lại.
Hoắc Duẫn Đình từ từ đáp:
“Dạ, cháu hiểu được.”
Xa Thục Mai đắc ý tiếp
tục: “Học y thực sự rất lao lực, chỉ sợ yêu đương sẽ làm nó phân tâm. Nó tương
lai phải kế thừa phòng khám nhỏ trong nhà, trách nhiệm thực sự rất trọng đại,
mọi người trong nhà đối với nó ôm kỳ vọng rất cao.”
Hoắc Duẫn Đình một bên
nghe một bên gật đầu, thẳng cho đến khi Xa Thục Mai nói hết, hắn đột nhiên quay
đầu đối với Vạn Quý Phi nói: “Điện thoại của anh giống như quên ở trên xe, em
có thể đi giúp anh lấy vào hay không?”
“Ách?” Vạn Quý Phi ngây
ngốc không rõ dụng ý của hắn.
“Anh sợ sẽ có khách hàng
gọi đến tìm, làm phiền em.” Hoắc Duẫn Đình đem chìa khóa xe đưa qua, cô ngơ
ngác tiếp nhận, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Hơn mười phút trôi qua
đi, Vạn Quý Phi đảo hết cả xe của hắn, thủy chung tìm không thấy điện thoại
kia. Cuối cùng cô quyết định không tìm nữa, căm giận về nhà.
“Không có điện thoại !”
Cô vừa mở cửa ra liền kêu to, lúc này bên trong phòng khách cũng chỉ thừa lại
một mình Hoắc Duẫn Đình ngồi đó.
Nhìn thấy cô tiến vào,
Hoắc Duẫn Đình đứng lên hướng cô đi tới, giơ lên một bàn tay xin lỗi: “Nguyên
lai điện thoại bị anh mang vào rồi, thực xin lỗi, hại em một chuyến tay không.”
“Thật sự là…” Vạn Quý Phi
đấm đấm hắn, trong lòng vì bỏ lỡ bọn họ nói chuyện mà đáng tiếc không thôi.
“Bà nội đâu?” Cô hướng
phòng trong nhìn nhìn, không thấy bóng dáng của bà đâu cả.
“Nghe điện thoại đi.”
Hoắc Duẫn Đình trả lời.
“Hai người vừa rồi còn
nói chuyện gì đó?” Vạn Quý Phi tò mò muốn chết.
“Chỉ là nói chuyện phiếm
mà thôi.
Vạn Quý Phi tà tà nhìn
hắn, không mấy tin tưởng. ”Thật sự? Bà không có làm khó dễ anh chứ?”
“Ngốc!” Hoắc Duẫn Đình
cười sờ sờ đầu cô “Anh tốt như vậy, bà như thế nào làm anh khó xử?”
“Thối!” Vạn Quý Phi cũng
cười .
“Đáp ứng anh, đừng làm
chuyện điên rồ nữa?”
“Không có làm chuyện điên
rồ nha?” Thời điểm thích hợp, cô liền giả ngu.
Hoắc Duẫn Đình đảo mắt:
“Tuyệt thực, còn không ngốc?”
“Người ta chính là lấy
cái này để tỏ ý bất mãn!”
“Bất mãn cũng đừng lấy
thân thể của chính mình ra thử chứ.” Hoắc Duẫn Đình đem cái đầu nhỏ buông xuống
kéo đến ôm vào trước ngực. Mới một ngày không gặp, khuôn mặt của cô càng nhìn
càng gầy, đứa ngốc này.
“Em như vậy, anh sẽ đau
lòng .”
Vạn Quý Phi gắt gao nắm lấy
quần áo trước ngực của hắn, ngượng ngùng đáp lại: “Đã biết .”
Hắn dùng lực ôm cô một
cái, không muốn buông ra chút nào. ”Tốt lắm, anh đi trước.”
“Nhanh như vậy? Nếu
không, em cùng anh đi ra ngoài ăn cơm?”
“Không được, anh đột
nhiên nhớ ra còn có việc phải làm, đi trước .”
“Có phải đã xảy ra chuyện
gì hay không?” Bà nội khẳng định nói với hắn chuyện gì khó nghe! Vạn Quý Phi
cái mũi đau xót, nhéo quần áo của hắn không nghĩ để cho hắn đi. Dựa vào cái gì
muốn ngăn cản bọn họ? H