
quai quai, anh
không muốn thấy em như vậy.” Hoắc Duẫn Đình ra vẻ thoải mái mà nói, âm sắc mềm
mại xuyên qua vi sóng điện từ, đem nước mắt của cô ép đi ra.
Nghe cô không tiếng động
khóc, hắn im lặng không nói một câu. Xem ra tình thế so với dự đoán trước kia
của hắn còn muốn nghiêm trọng hơn, hắn cần phải làm chút gì mới được, để tiêu
trừ bất an của cô.
“Đừng khóc, được không?”
“Thực xin lỗi.” Cô vốn
không phải là người cảm xúc hóa như vậy, đại khái đói quá đi, cả người đặc biệt
yếu ớt, gián tiếp ảnh hưởng tới năng lực suy xét của đầu óc, ý thức còn chưa
kịp suy xét đã trực tiếp phản ứng.
“Hoắc Duẫn Đình, em hiện
tại không muốn nói chuyện phiếm, trước cúp máy, được không?” Sợ cứ như vậy nữa
chính mình lại càng không thể vãn hồi, làm cho hắn lo lắng hơn thôi.
“Ừm, em gác máy đi.”
Lúc sau hắn liền không
nói lời gì nữa, Vạn Quý Phi muốn nói thêm gì đó, thế nhưng vẫn trực tiếp cắt
đứt cuộc trò chuyện. Yêu đương nha, thật sự rất đáng ghét. Không thích thì
không tiện nói ra, hai bên đều lưỡng tình tương duyệt, vì sao còn phải lo lắng
tới sự ủng hộ cùng với chúc phúc của người nhà? Nếu có thể dứt bỏ hết thảy,
sống tự do tự tại thật tốt?
Thật lâu sau, Vạn Quý Phi
tâm tình thoáng bình tĩnh, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.
“Tiểu Phi.”
Lại là mẹ. Vạn Quý Phi
hữu khí vô lực trả lời: “Con không cần ăn cơm .”
Trương Huệ Nghi im lặng
một hồi, khi nói chuyện lại mang theo ý cười: “Đứa nhỏ này, mẹ là tới nói cho
con biết, cái đứa nhỏ nhà họ Hoắc kia đến đây.”
Tác giả nói ra suy nghĩ
của mình: tác giả không lời nào để nói.
Vạn Quý Phi lao xuống
lầu, liền nhìn thấy bà nội cùng với Hoắc Duẫn Đình ngồi ở trên sô pha uống trà,
hai người nói nói cười cười vui vẻ, hoàn toàn không có chút tàn dư mùi thuốc
súng.
Không phải phản đối bọn
họ lui tới sao? Vì sao đối với hắn lại hữu hảo như vậy? Vạn Quý Phi như sư ông
hòa thượng, hoàn toàn không hiểu gì hết trơn.
“Chạy nhanh như vậy, xem
ra còn rất tinh thần mà.” Xa Thục Mai cười trêu chọc cháu gái.
Hoắc Duẫn Đình nhìn cô
vẫy vẫy tay “Lại đây ngồi.”
Vạn Quý Phi ngốc lăng đi
đến bên người hắn ngồi xuống, trái phải chuyển đầu, hồ nghi nhìn họ. ”Anh tới
làm gì?” Cô dùng môi không tiếng động hỏi.
Hoắc Duẫn Đình nhẹ nhàng
cười, sờ sờ đỉnh đầu của cô.”Anh nghe nói em không chịu ăn cơm?”
“Nào có?” Cô cúi đầu bĩu
môi, phẫn nộ chơi đùa móng tay.
“A, đại tiểu thư bây giờ
lại không thừa nhận?”
Bà nội thật đáng ghét!
Vạn Quý Phi cho cô cái nhìn tràn ngập oán niệm.
“Cả ngày cũng chưa ăn cái
gì, bộ không đói bụng hả?”
Thanh âm hỏi han vẫn như
cũ mềm nhẹ, Vạn Quý Phi vốn định nói không, kết quả bụng liền phi thường không
phối hợp kêu to ‘ùng ục‘
“Đứa ngốc.” Hoắc Duẫn
Đình lắc đầu.
Trùng hợp Trương Huệ Nghi
đang cầm một cái chén lớn từ phòng bếp đi ra, cô hướng bên này kêu: “Tiểu Phi,
mẹ hầm canh cho con nè.”
Hoắc Duẫn Đình vỗ vỗ bả
vai Vạn Quý Phi: “Đi đi.”
“Nga.” Tiểu nha đầu cái này
thế nhưng rất nghe lời, vài bước chạy đến bên bàn ăn. Canh thực nóng, cô thổi
lại thổi, thế nhưng đôi mắt lại không ngừng mà hướng chỗ sô pha nhìn nhìn.
“Muốn ăn chút cơm trước
hay không?” Con gái đói bụng một ngày, làm mẹ rất đau lòng a.
Vạn Quý Phi không yên
lòng vẫy tay “Không cần.” Cô hiện tại chú ý cũng không ở cái bụng.
Trương Huệ Nghi bất đắc
dĩ, cũng không biết phải nói như thế nào mới tốt, một lòng đều đặt ở trên người
người nọ. Mặc kệ, con trai với con dâu chốc nữa sẽ trở về ăn cơm, cô còn phải
đi mua đồ ăn.
Phòng khách bên kia, Xa
Thục Mai cùng Hoắc Duẫn Đình đang khách khí nói chuyện phiếm.
“Mẹ cháu bây giờ có còn
đau đầu nữa không?” Xa Thục Mai nâng chung trà lên lơ đãng hỏi.
“Sau khi về Pháp không
còn phát tác nữa ạ, ngồi máy bay hơn mười giờ cũng còn có tinh thần, đây là
chuyện tốt trước nay chưa từng có. Bà gọi điện thoại đến khen ngợi nói bác sĩ
Xa y thuật rất cao, về sau sẽ hảo hảo đáp tạ.”
Xa Thục Mai vừa lòng gật
gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nhập ngụm trà. Trên bàn đầy quà tặng, cô nhìn trong
mắt lại nói tiếp: “Cháu quá khách khí rồi, còn đặc biệt đến nói lời cảm tạ.”
Hoắc Duẫn Đình lông mi
không kiềm chế được nhíu một chút, xem ra đối phương là đang cố ý xuyên tạc ý
đồ đến đây của hắn. Đôi mắt lóe lóe, hắn không nói nữa, khóe miệng cong lên
trên mặt tràn đầy ý cười.
Trong phòng khách không
khí thật yên lặng, Vạn Quý Phi hai ba ngụm liền nhanh chóng giải quyết xong bát
canh, ném chiếc đũa liền chạy trở về.
“Nhanh như vậy, cẩn thận
không thể tiêu hóa bây giờ!” Bộ dạng cô rất giống như ăn thịt người vậy, Xa
Thục Mai nhịn không được trách cứ cháu gái.
“Ăn canh làm sao không
thể tiêu hóa?” Vạn Quý Phi nói thầm, người ngồi bên đưa qua một cái khăn tay,
cô trực tiếp đem miệng đưa đi qua. Hoắc Duẫn Đình nhẹ nhàng ấn ấn, giúp cô lau
khô vết dầu mỡ dính bên miệng.
“Chính mình không có tay
hay sao?” Nhìn thấy hai người thân mật không kiêng nể gì, Xa Thục Mai đáy mắt
liền bốc hỏa.
Bàn tay Hoắc Duẫn Đình
trong chốc lát cứng đờ, sau đó cực tự nhiên thu hồi khăn tay, trên mặt tươi
cười thủy chung không th