
ng cung điện khác.
Trong lúc nhất thời, trong Đông Cung đèn dầu sáng rỡ, huyên náo nổi lên bốn
phía, trong lúc ta cho là tất cả đều kết thúc, giang sơn của Nam Phượng lần nữa trở lại trong tay ta, một thanh bảo kiếm đặt ở trên cổ của ta.
"Ngươi, ngươi chừng nào thì tỉnh ?"
Ta nhìn Phượng Kiêu, thất kinh. Còn có Nạp Lan Châu bên cạnh, hỉnương*( người chăm sóc nàng dâu trong lễ cưới ngày xưa), cung nữ, bọn họ đều đứng lên.
"Ta luôn luôn tỉnh." Thanh âm của
Phượng Kiêu vẫn trầm thấp như cũ, mang theo từ tính mị hoặc, nhưng lại lạnh thấu xương.
Tất cả những thứ Phụ vương lưu lại cho ta, đều bịchôn vùi ở đây. Những người ẩn núp ở hoàng cung và Đông cung, bị đào lên, Minh Nguyệt Thịnh lấy thủđoạn lôi
đình, xử tử toàn bộ bọn họ. Lúc La Tố sắp chết, hướng về phía ta thở thật dài một tiếng, vừa giống nhưchỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa giống như là không hoàn thành nhiệm vụ mà phụ vương ta giao cho nên sinh ra đau lòng.
Về phần những người khác, bị chết không cam lòng, bị chết oán hận, ta biết. La Tố trung thành không thểnghi
ngờ, nhưng là những người khác, cũng đang bình an bao lâu nay, bởi vì ta đến bị đánh thức, bước chân vào con đường tử vong, cho nên bọn họ hận ta, ta từtrong mắt của bọn hắn có thể thấy.
"Giết ta đi ——" Ta tuyệt vọng nhìn
người trên đài cao, đây là lần đầu tiên ta mở miệng, trừ Phượng Kiêu, hiển nhiên những người khác đều rất kinh ngạc.
"Ngươi có thể nói? Vinh Hoa, tại sao ngươi lại làm như vậy?" Phượng Hoàng bất khả tư nghị ( không thểtưởng tượng
nổi) nhìn ta .
Năm năm này, nàng coi ta như bằng hữu tốt nhất, chia sẻ cùng ta những vui vẻ, ưu sầu, của nàng bao gồm cả bí mật nhỏ nàng thầm mến Minh Nguyệt Thịnh đều nói cho ta biết, cũng
không bởi vì ta bị câm mà kỳ thị ta, thật lòng chiếu cố ta che chở ta, đối xử với ta như người ngang hàng với nàng.
Nhìn ánh mắt mỹ lệ của Phượng Hoàng, nàng đối với ta thật là tốt, toàn bộ đều nổi lên trong lòng của ta, so với nhân
phẩm, so với khí độ, so với thiện lương, tất cả ta cũng không sánh bằng cô gái trước mắt này,
nàng chính là hóa thân của hoàn mỹ, để cho ta tự ti mặc cảm, đại khái như thế, ta mới có thể nghĩ phá hủy hạnh phúc của nàng, bởi vì ta không cam lòng, ta
mới thật là công chúa a!
Ta nhắm mắt lại, cố gắng đem những thứ tốt đẹp của Phượng Hoàng đi ra khỏi đầu của ta,
nàng là nữ nhi của yêu phụ, không phải là bằng hữu của ta, vĩnh viễn
không phải!
Chờ ta mở mắt ra lần nữa, trong mắt của ta khôi phục bình tĩnh cùng đạm
mạc, ta nhìn về hướng Phượng Kiêu, hắn không có nhìn, ngược lại nắm chặc tay
Nạp Lan Châu. Tay của hai người đan vào nhau ởchung một chỗ, việc này chói mắt như vậy, ghim vào trái tim ta khiến ta đau nhức.
"Ngươi đã sớm biết ta là ai rồi, có đúng
hay không?" Mặc dù ta mới mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng giọng nói của ta với người có cùng số tuổi thì không thích hợp, lại có một thời gian
dài không mở miệng nên tiếng hơi khàn khàn.
"Đúng vậy." Phượng Kiêu ngẩng đầu,
đôi mắt màu tím của hắn, lạnh nhạt, không có một tia gợn sóng, khiến cho trong
lòng ta sợ hãi. Biết là một chuyện, hắn thừa nhận lại là một chuyện
khác, thì ra là con đườngbáo thù của ta vừa bắt đầu liền thua.
"Vậy tại sao ngươi lại mang ta trở lại, tại sao còn ôm ta!" Lời này, ta nói
có chút cuồng loạn.
Phượng Kiêu vĩnh viễn không biết, chính cái kia
ôm của hắn, là động lực nhiều năm qua của ta. Hắn tốt đẹp sạch sẽ như thế, lại không chê trên người của ta bẩn, đem ta ôm
lấy, khiến cho ta nhớ lại cái ôm của phụvương, cũng ấm áp như vậy, cũng trong sạch như vậy.
"Bởi vì ngươi là công chúa cuối cùng
của hoàng triều."
Lời nói của Phượng Kiêu..., lúc ban đầu ta
nghekhông hiểu, đến sau này ta mới hiểu được.
Sau khi bị nhốt ở Phật am, ta mới biết được rất nhiều chuyện năm đó, bởi vì
Phượng Kiêu nói một câu"Đứa bé là người vô tội" , Minh Nguyệt Thịnh
mới buông tha cho việc truy xét tung tích của ta. Mà hắn mang ta trở lại, là vì
muốn lưu lại huyết mạch cho Minh thị. Vì bảo vệ hắn, Hoàng bá phụ đã xử tử quá nhiều người, Phượng Kiêu cũng không phải là người lãnh
khốc vô tình, không hy vọng Minh Nguyệt Thịnh lưng đeo quá nhiều tiếng xấu, cho
nên mới phải mang ta hồi ĐôngCung, chẳng qua là ta không xứng với cơ hội cuối cùng Phượng Kiêu giành cho ta.
Người nói cho ta biết những chuyện này, là
Phượng Hoàng. Thời điểm nàng đến gặp ta, đã trở thành tân nương của Minh Nguyệt Thịnh. Ta từ trên mặt Phượng Hoàng thấy được cái gọi là hạnh
phúc, cái loại nụ cười ngọt ngào này, hòa tan những u buồn tích tụ trong nhiều năm qua của nàng, nhìn thấy nàng
hạnh phúc, ta thật lòng vui mừng cho nàng.
"Vinh hoa, Thịnh bảo lưu lại phong hào của
ngươi, nếu như ngươi nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này, tìm kiếm cuộc sống mới. Ca ca của ta cũng
sẽ giúp ngươi!"
Lúc Phượng Hoàng rời đi, Phật am đóng cửa nhiều
năm cũng không có bị khóa nữa, nhìn thế giới bên ngoài mở rộng, ta biết, bọn họ cho ta tự do.
Đang sống cuộc sống ở trong Phật am, nội tâm của ta đã nhận được sự yên lặng trước nay chưa từng có. Sống trong
cu