
ng. Hít một hơi, chờ tâm tình sau khi bình tĩnh lại, ta ra khỏi gian phòng, đem mấy cành hồng mai vừa ngắt cắm ở trong bình hoa, đặt ởtrước mặt Phượng Hoàng.
"Thật xinh đẹp!"
Phượng Hoàng thích hồng mai, hoa mai đỏ au làm nổi bật khuôn mặt nghiêng nước nghiêng
thành của nàng, bộ dạng của người và, vô cùng động lòng người.
"Vinh Hoa, cám ơn ngươi!" Phượng
Hoàng ngắt xuống một nhánh hoa mai, đặt vào lòng bàn tay của ta.
Phượng Hoàng tính tình vô cùng tốt, mặc
dù nàng là cô gái được sủng ái nhất Nam Phượng quốc, nhưng cũng không có vì vậy
mà kiêu căng, từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn dễ gần. Nhìn Phượng Hoàng, ta mặc cảm tự ti. Không chỉ có bởi vì trời cao ban cho nàng dung mạo hoàn
mỹ không tỳ vết, hơn hết là bởi vì phẩm cách cao thượng của
nàng. Ta thường suy nghĩ, nếu như năm đó phụ vương của ta trở thành hoàng thượng, thân phận của ta là công chúa, có thể làm được như Phượng Hoàng cao quý thuần khiết như vậy hay không.
Trở lại trong phòng, mở ra bọc đồ La Tố đưa cho ta, bên trong là một trang giấy, viết chi chít tên
những người mà năm đó phụ vương ta đưa vào trong hoàng cung Nam Phượng quốc, cùng với
nhược điểm quyền thần quan to lạm dụng chức
quyền)trong triều. Lúc phụvương ta qua đời, bản thân
La Tố một mực yên lặng ẩn nấp trong hoàng cung, hôm nay đã có mười năm. Tánh mạng
của ông là phụ vương ta cứu, cho nên đối với lòng trung thành của ông, ta
chưa bao giờ hoài nghi.
Tốn ba ngày thời gian, ta đem người trên danh sách toàn bộ ghi nhớ, có lẽ tất cả cũng là thiên ý, những người đó đại đa số cũng bị phân phối đến Đông Cung của Phượng Kiêu, như vậy có lợi đối với ta.
Sau khi ghi nhớ, ta thiêu hủy trang giấy. Tất
cả mọi chuyện đều cần thận từng ly từng tí, không để cho bất luận kẻ nào phát hiện. Trong cung năm năm, mặc dù có Phượng
Hoàng che chở ta, nhưng ta biết rõ, ở trong thâm cung này, bất kỳ nhược điểm gì cũng không thểlưu
lại, nếu không người chết không phải ta, mà là mọi người.
Lúc này, Minh Nguyệt Thịnh đã sớm không hỏi
chuyện triều chính, năm năm trước Phượng Kiêu đã bắt đầu tham gia thảo luận
chính sự, hiện tại cả triều chính đều ở trong tay Phượng Kiêu.
Thật ra thì, Phượng Kiêu cũng không phải là hài
tửcủa Minh Nguyệt Thịnh, mà ngược lại ta, và Minh Nguyệt Thịnh lại không có thoát khỏi được quan hệ.
Dựa theo bối phận, ta nên gọi Minh Nguyệt Thịnh
một tiếng Hoàng bá phụ. Năm đó, vì cho vị Hoàng thái tử này quét sạch chướng ngại, Minh Nguyệt Thịnh giết rất nhiều
người, bao gồm cả những người trong hoàng thất của Nam Phượng quốc phản đối
Phượng Kiêu kếvị, trong đó có phụ vương của ta.
Phụ vương Minh Nguyệt Hi của ta là hoàng tử chính thống của Nam Phượng quốc, nếu như Minh Nguyệt Thịnh không có trở về nước, giang sơn này nói không chừng là của phụ vương ta. Chỉ tiếc, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây,
thái tử kia bị nhốt ở Tây kỳ quốc trở thành người thống trị Nam Phượng quốc, đưa huynh đệ cầm tù ở kinh thành, trong đó bao gồm phụ vương của ta.
Thời điểm Minh Nguyệt Thịnh muốn lập PhượngKiêu
làm Hoàng thái tử, phụ vương ta ngày đêm triệu kiến đại thần trong triều. Ở phụ vương xem ra, việc lớn của Nam Phượng quốc rõ ràng là chuyện
nhà, bất kểnhư như thế nào, đều không tới phiên Phượng Kiêu. Minh Nguyệt Thịnh làm
như vậy, không thể nghi ngờlà một loại hành động bán nước .
"Hắn chôn vùi Nam Phượng quốc, chính là
muốn lấy lòng cái yêu nữ kia ở Bắc Chu quốc! Hắn hoàn toàn là bán nước, bán nước!" Thời
điểm nói kích động, phụvương của ta ra sức vỗ bàn, còn có nước bọt văng khắp nơi.
Khi đó ta còn nhỏ, không biết yêu nữ trong miệng phụ vương là ai, đến khi phụ vương gặp bất trắc, ta mới biết được người phụ vương nói là mẹ Phượng Kiêu—— Phượng Thất Thất.
Phụ vương không chút kiêng kỵ ở trong vương phủcông kích Minh Nguyệt Thịnh và Phượng Kiêu, cho đến thời điểm người mở miệng một tiếng"Yêu nữ" đểgọi
Phượng Thất Thất, Vương Phủ mới xảy ra tai họa.
Ta chưa bao giờ biết, Hoàng bá phụ đối với Phượng Thất Thất bảo vệ sâu sắc như thế. Hắn tự mình đến Vương Phủ chất vấn phụ vương, đúng lúc phụ vương hôm đó không vui, uống rượu, lại càng không lựa lời
nói, thậm chí kêu lên bí mật của Hoàng bá phụ.
"Hoàng huynh, đừng tưởng rằng ngươi làm
những thứ kia là có thể dấu diếm được tất cả mọi người, ngươi làm tất cả cũng là vì cái yêu phụ kia . Ngươi vì yêu phụkia buông tha cho hậu
cung ba nghìn mỹ nữ, ngươi vì yêu phụ kia ngay cả Hoàng tự ( con
nối dòng)cũng không muốn, ả có thể mê hoặc tâm trí của ngươi thành như vậy, chính là yêu phụ!"
"Vô liêm sỉ!" Minh Nguyệt Thịnh cho
phụ vươngmột bạt tai, đánh cho máu trong miệng của người phun ra
ngoài, Hỉ Muội cô cô vội vàng che đôi mắt của ta, đem ta dấu đi. Sau
đó, Vương Phủ gặp phải thanh tẩy, Hỉ Muội cô cô mang ta trốn ra kinh thành, về sau, chúng ta cắm rễ ở núi Đại Ngu.
Ta khi đó còn bé, rất nhiều chuyện không nhớ rõ, chỉrõ ràng nhớ được phụ vương hô lớn một câu nói, "Yêu phụ muốn diệt Nam Phượng của ta! Mối hận diệt quốc,
không đội trời chung!"
Lời này, ta khắc sâu ở trong tim, bởi vì chính