
hơn rất nhiều. Bên giường buông thõng tấm
rèm trong suốt, phía trên có thêu Hồ Điệp (con bướm) đang tung tăng bay múa, trên cánh Hồ Điệp, đều được đính thêm những viên đá quý nhỏ xinh đẹp.
Đồ của Tuyệt sắc phường quả nhiên tinh sảo, ta
không nhịn được đưa thay sờ sờ Hồ Điệp trên tấm rèm.
"Vinh Hoa tiểu thư, ngài tỉnh?"
Nghe thấy trên giường có động tĩnh, một cô nương xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt của ta. Nàng so với ta lớn hơn một
chút, đại khái mười ba tuổi, nhìn quen mặt, vô cùng thân thiết.
"Nô tỳ Đông Nhị, là thái tử điện hạ phái nô tỳ tới hầu hạ ngài ."
Đông Nhị, là người thứ hai ta biết khi rời khỏi trại Triêu Thiên. Nàng mỗi
ngày cười nhẹ nhàng , giống như vĩnh viễn không biết ưu sầu (buồn rầu). Theo
như lời nói của Đông Nhị, ta quá mức ưu sầu, nàng cho là ta là bởi vì ở tại trại Triêu Thiên đợi quá lâu, bị những thổ phỉ kia làm cho kinh sợ, cho nên nhìn mới
không cóngây thơ và chất phác. Đông Nhị biết, thật ra thì ta cũng là thổ phỉ.
Phượng Kiêu thu xếp cho ta ở điện Hoa Dương củaĐông Cung. Nơi này hướng về
phía mặt trời, ấm áp, Phượng Kiêu nói ta so với hài tử cùng lứa tuổi, quá mức gầy gò, nên hảo hảo bồi bổ. Mà phơi nắng, là một trong những nhiệm vụ Phượng Kiêu an bài cho
ta, cái mỹ danh gọi bồi bổ đó. Ta cũng không biết bồi bổ là cái gì, nhưng vẫn dựa theo yêu cầu Phượng Kiêu đi làm. Một là vì lấy lòng hắn, đây là yêu cầu Hỉ Muội cô cô nói với ta; hai, còn lại là lời của hắn có đạo lý.
Ta thích ánh nắng mặt trời ấm áp, đồng thời cũng thích sự trong lành trên người của Phượng
Kiêu. Chỉ làtrong lòng của ta nhớ kỹ lời nói của Hỉ Muội cô cô..., mối hận diệt quốc,không đội trời chung. Phượng Kiêu, kiếp này khẳng định chỉ có thể là kẻ thù của ta.
Ta ở điện Hoa dương ba tháng, ba tháng này, ta đi khắp ngóc ngách
của Đông Cung. Tất cả mọi người biết ta là nha đầu bị câm được Phượng Kiêu nhặt về, lại thấy ta chỉ là hài tử, cho nên đối với việc ta đi dạo lung tung cũng không có
nhiều ngăn trở.
Ba tháng, đủ để cho ta nhớ ở rõ bản đồ địa hình của Đông Cung. Trừ thư phòng của Phượng Kiêu ta không đi vào được, còn những địa
phương khác đều có thânảnh của ta.
Để cho ta có chút lo lắng chính là, ba tháng này ta nhìn thấy
Phượng Kiêu lác đác có mấy lần. Hắn đem ta đặt ở điện Hoa Dương, cũng không có xuất hiện ở trước mặt của ta. Hỉ Muội cô cô nói, phải lấy lòng Phượng Kiêu, nhận được sự yêu thích của hắn, ta mới có thể ởchỗ này sinh tồn được, cho nên ta quyết định làm một chuyện.
"Ngài muốn làm cung nữ?" Đông Nhị có chút giật mình, "Cô nương như bây giờ không tốt sao? Có điện hạche chở, không ai có thể khi dễ ngài!"
"Bắt người nương tay, ăn thịt người miệng
mềm." Ta viết trên giấy.
Đông Nhị nhìn thật lâu, khẽ mỉm cười, "Cô nương, đợi nô tỳ bẩm báo thái tử điện hạ."
Phượng Kiêu như trước cũng có gặp ta, thiếu niên kia tại trại
Triêu Thiên ôm ta không có xuất hiện nữa, chỉ có Đông Nhị mang đến hồi âm, Phượng Kiêu đápứng, để cho ta từ cung nữ sơ cấp đi lên.
Đông Nhị mang đến biệt hiệu cung nữ dùng cho ta, ta cởi ra cẩm y trên người, từ một cái cung nữ nho nhỏ bắt đầu đi lên.
Đối với lựa chọn của ta, rất nhiều người không
hiểu, mọi người cho là ta hẳn là dựa vào sự sủng ái của Phượng Kiêu, đòi lấy nhiều thứ hơn, mọi người nghịluận ta nghe ở trong lỗ tai, nhưng không có đáp lại. HỉMuội cô cô nói, không có ai sẽ có phòng bị đối với hài tử, ta thấy đúng như vậy. Phượng Kiêu trong khoảng thời gian này
lạnh nhạt với ta đủ để nói rõ, ta chỉ là bọt sóng nho nhỏ, không có gợi nên sự chú ý của hắn.
Ta nghĩ ở lại bên cạnh Phượng Kiêu, phải có năng lực và tư cách, chỉ có như vậy, một ngày kia ta mới có thể báo thù rửa hận cho phụ vương.
Quản sự Đại cung nữ cũng không có bởi vì ta là người Phượng Kiêu mang về thì đối với ta đặc biệt khoan dung, nàng đối xử bình đẳng, đối đãi với ta vẫn nghiêm khắc như cũ. Dưới sự dạy bảo của nàng, không bao lâu ta liền có thể đảm nhiệm công việc của mình, trở thành một cung nữ đủ tư cách trong điện Đông Cung, bị phân phối đến trong vườn hoa của Đông
Cung .
Vườn hoa của Đông cung, mặc dù so ra kém ngự hoa viên trong hoàng cung, nhưng cũng là muôn
hồng nghìn tía( hoa khoe màu đua sắc), nở đầy các loại hoa.
Phượng Kiêu cũng chưa có đón dâu, cho nên Đông
cung không có nữ quyến, người duy nhất thường tới chơi đùa là muội muội của Phượng Kiêu, Phượng
Hoàng. Thời điểm ta lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Hoàng sợ ngây người, ta cho là mình thấy tiên nữ trên trời. Phượng Kiêu ôn nhu đứng ở bên cạnh Phượng Hoàng, phủi đi cánh hoa trên vai của nàng,
hai người đứng ở trong vườn hoa, giống như thế ngoại tiên nhân.
Tuổi của Phượng Hoàng tương đương với tuổi của
ta, nhưng nàng giơ tay nhấc chân cao quý hoàn toàn là bẩm sinh . Thấy ta
nhìn nàng, nàng không có tức giận, ngược lại hướng ta gật đầu, khẽ mỉm cười, nụ cười kiakhiến cho ta quên mất mình đang quét sân, ngu ngơđứng ở nơi đó.
"Ca ca, huynh lại thuê lao động trẻ em! Cô bé nhỏnhư vậy,huynh cũng chịu để cho nàng làm việc, nếu đểcho mẹ biết, lại sẽ nói huynh đấy!" Phượng Hoàng thanh âm mềm