
nhẹ giống như hình ảnh của Hồ Điệp trong gió, nhìn nàng đi tới, ta hô hấp hơi chậm lại.
"Ngươi tên là gì?" Phượng Hoàng nắm
tay của ta, gấm vóc trên người nàng ta biết. Đã sớm nghe nói Phượng Hoàng Tiểu
chủ được Minh Nguyệt Thịnh sủng ái vô cùng, xem ra là thật.
Không biết vì sao, thời điểm nhìn thấy Phượng
Hoàng và Phượng Kiêu, tâm trạng của ta có một loại cảm giác bi thương. Hiện tại
tất cả những thứ bọn họđược hưởng thụ, vốn nên thuộc về ta. Nếu như phụvương ta vẫn còn, nếu như phụ vương ta chiếm được ngôi vị hoàng đế, ta hẳn là công chúa Vinh Hoa tôn quý, mà không phải như bây giờ, một tiểu cung nữ cầm cây chổi.
"Long nhi, nàng không nói chuyện
được." Phượng Kiêu vẫn trầm mặc đột nhiên giải vây, cũng đem tên của ta
nói cho Phượng Hoàng. Từ trong mắt Phượng Hoàng, ta thấy được thương yêu, so với
Phượng Kiêu ca ca của nàng, Phượng Hoàng là một nữ hài rất đơn thuần .
"Ca ca, để cho Vinh Hoa đi theo ta đi! Bên cạnh ta
thiếu một thư đồng!"
Nghe nói chỉ cần Phượng Hoàng mở miệng, Phượng Kiêu sẽ thỏa mãn yêu cầu của nàng, nhưng là lần này, Phượng Kiêu hí mắt nhìn ta thật lâu.
Nếu không phải mặt trời nhô lên cao, ta còn tưởng rằng mình tiến vào trong hầm
băng. Trực giác của ta nói cho ta biết, Phượng Kiêu hoài nghi thân phận của ta,
cho nên mới phải đối với ta như vậy. Trong lúc ta bối rối cúi đầu, ngón tay nhỏ tái nhợt nắm chặt cái cán chổi, thậm chí khoản
khắc đó, ta ngay cả hô hấp đều muốn ngưng.
"Ca ca, huynh đừng làm Vinh Hoa sợ, nàng
vẫn còn con nít." Phượng Hoàng thấy ta như vậy, vội vàng giải vây cho ta. Trong nháy mắt, rét lạnh ngưng kết ở xung quanh ta biến mất hầu như không còn."Muội thích, liền mang theo nàng
đi!"
Chờ sau khi Phượng Kiêu và Phượng Hoàng đi, chân ta mềm nhũn,
ngồi dưới đất.
Ta vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt
Phượng Kiêu, đôi mắt màu tím núp sau lông mi thật dài, hiện đầy băng sương. Mặc dù
ta không biết rốt cuộc là sơ suất chỗ nào, để cho Phượng Kiêu biến chuyển to lớn như thế, hắn thế nhưng hoài nghi ta, đề phòng ta, ta đây có thể cảm nhận được.
Không đợi ta suy nghĩ nguyên do của vấn đề xong, ta bị Phượng Hoàng mang vào hoàng cung của Nam Phượng quốc .
Đây là lần đầu tiên ta tiến cung, mặc dù ta từ HỉMuội cô cô miêu tả biết rất nhiều chuyện trong hoàng cung Nam
Phượng quốc, cũng từng tưởng tượng trong cái đầu nhỏ của ta hoàng cung xanh vàng rực rỡ như thếnào, không ngờ hiện tại ta bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.
"Vinh Hoa, sau này ngươi ở nơi này, ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể khi dễ ngươi! Ca ca ta cũng không có thể!" Phượng Hoàng trượng
nghĩa cho ta chỗở, để cho ta từ một nữ cô nhi, trở thành thư đồng của Phượng Hoàng .
Ở Nam Phượng quốc, có ba người tôn quý nhất, một là Minh Nguyệt
Thịnh, hai là Phượng Kiêu, ba, còn lại là Phượng Hoàng.
Thế nhưng đối với người trong hoàng cung mà nói, người tôn
quý nhất không ai ngoài Phượng Hoàng, Minh Nguyệt Thịnh và Phượng Kiêu
đều đem nàng nâng niu ở trong lòng bàn tay, tất cả chi phí ăn mặc cung cấp cũng là tốt nhất, ngay cả ta đây là một thưđồng, đều hưởng thụ tốt nhất đãi ngộ tốt nhất. Thân phận của ta, cũng bởi vì Phượng
Hoàng mà nước lên thì thuyền lên, thành Vinh Hoa cô nương trong miệng mọi
người.
Hỉ Muội cô cô nói quân tử báo thù, mười năm không muộn. Phượng Kiêu đã nổi lên lòng
nghi ngờ đối với ta, ta nhất định phải nhận được sự tín nhiệm của Phượng Hoàng, mới có thể ở trong hoàng cung này sống sót.
Sau năm năm, ta vẫn cẩn thận chặt chẽ, vững
vàng nhớ thân phận của mình, tận tâm tận lực sắm vai thưđồng,
dần dà lâu ngày, ta đã quên mất thân phận của mình, cho đến khi La công công tìm tới ta.
Ngày đó, ta tính toán hái hồng mai trở về, một thái giám chân giẫm tuyết khom người
xuất hiện ở trước mặt của ta."Cấp Vinh Hoa công chúa thỉnh an
——"
Thanh âm của ông già nua, mang theo một tia âm trầm, lần đầu nghe được lời của ông, ta sợ hết hồn, vội vàng nhìn bốn phía. Tháng giêng
vào đông, Mai trong vườn không có ai, ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía La công công, giả bộ"Ta không rõ ý của ngài là" .
"Ha hả, công chúa thật lanh lợi."
Thái giám kia lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho ta, sau khi nhìn đến
chữ"Hi" trên ngọc bội, ánh mắt ta nóng lên."Hi", là tên của
phụ vương ta, đây là miếng ngọc bội Hoàng tổ phụ đưa cho người lúc người mới ra đời,. Hỉ Muội cô cô nói, nếu có thể vào cung, nhất định sẽ có người cầm lấy ngọc bội của Vương gia
tới nhận thức ngươi, nói vậy công công trước mắt này chính là người Hỉ Muội cô cô nói sao!
"La Tố?" Ta nhẹ giọng mở miệng.
"Chính là nô tài." La Tố thấy lời nói của ta, vành mắt đỏ lên, trong cung mọi người nghĩ ta là nha đầu bị câm, không ai biết ta thật ra có thể nói, chẳng qua là làm bộnhư không thể."Ủy khuất công chúa rồi! Nếu
nhưVương gia vẫn còn, nhìn thấy công chúa hiểu chuyện như vậy, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ!"
Lời của La Tố vô cùng xúc động, khiến cho trong lòng ta run
lên. Trải qua cuộc sống yên bình lâu nhưvậy, bởi vì La Tố đến, rốt cục bị đảo lộn.
Ta lấy đồ đạc La Tố kín đáo đưa cho ta, ta bước nhanh trở lại trong phò