
Sau khi Minh Nguyệt Hinh ngồi xuống, liền vuốt mông ngựa Long Trạch Vũ, Long Trạch Vũ nghe vậy, mặt mày hớn hở, mà Đoan Mộc Tình cùng Mộ Dung
Tuyết Liên ngồi cạnh hắn, toàn thân đều nổi da gà.
“Thật chứ? Ngươi không được lừa trẫm a!”
“Hoàng đế bá bá, Hinh Nhi chưa bao giờ nói dối, thật đấy!” Khi Minh
Nguyệt Hinh nói chuyện, hạt trân trâu to cỡ ngón tay cái trên trán nàng
lắc lắc, tôn lên khuôn mặt khiến người người động lòng, khiến ai nhìn
thấy cũng không nhịn được xuân tâm nhộn nhạo.
Đáng tiếc—- Mộ
Dung Thất Thất thầm than trong lòng. Xiêm y cùng trang sức trên người
Minh Nguyệt Thịnh đều từ tay nàng mà ra, bộ bạch y kia rõ ràng rất thanh cao phiêu dật, trân châu cũng thanh lịch cao quý, ở trên người Minh
Nguyệt Hinh lại hiện ra tia tục khí, thật sự quá uổng, quá lãng phí!
Bất quá dù sao cũng là người mẫu sống, ít nhất có thể khiến thanh danh
của Thông bảo trai cùng Tuyệt sắc phường càng thêm vang dội, tiền kiếm
được cũng càng nhiều, như vậy còn tạm được.
Minh Nguyệt Hinh
tiếp tục xem như xung quanh không có ai mà xu nịnh Long Trạch Vũ. Cảm
thấy yến hội này có chút nhàm chán, Mộ Dung Thất Thất dứt khoát cúi đầu, đưa tay cầm bình rượu lên thưởng thức. Ngày thường mình đều dùng chén
rượu, chưa từng như hôm nay, dùng đến bình rượu. Bất quá, bình rượu mà
Phượng Thương chuẩn bị cũng thật tinh xảo, là Kim Tương ngọc, giá trị xa xỉ, rất hợp với thân phận của hắn.
Phượng Thương đối với Minh
Nguyệt Thịnh không có chút hứng thú, đối với chuyện Nam Phượng quốc cùng Tây Kỳ hợp tác cũng không hứng thú, điều khiến hắn thấy hứng thú chính
là vị tiểu vương phi bên cạnh mình.
Khi Mộ Dung Thất Thất ngắm nghía bình rượu, Phượng Thương cũng đưa mắt ngắm nàng.
Khiến cho Phượng Thương kinh ngạc chính là, Mộ Dung Thất Thất tuy rằng
có dung mạo bình thường, nhưng đôi tay trắng nõn, ngón tay mảnh khảnh,
tựa như một tác phẩm điêu khắc. Trắng như sứ, mềm mịn như lụa, mười đầu
ngón tay nhọn nhọn, như măng mọc sau mưa, ngay cả móng tay cái cũng thực xinh xắn đáng yêu, cộng thêm một tầng phấn mỏng phủ quanh, hồng hồng
trắng trắng, nhìn càng thêm xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được
nghĩ muốn cầm lên vuốt ve âu yếm.
Lúc nãy, khi Mộ Dung Thất
Thất còn say ngủ trên xe ngựa, hai tay giấu trong áo, Phượng Thương
không hề thấy được. Mà khi nắm tay nàng, cũng chỉ cảm thấy đó là một đôi tay nhỏ bé phi thường mềm mại, cũng không có nhìn kỹ, đến giờ vừa thấy, lại khiến hắn yêu thích không dứt được, hận không thể mỗi ngày đều cầm
trong tay mình mà hảo hảo thưởng thức.
Nhận thấy Phượng Thương nhìn chằm chằm đôi tay của mình, Mộ Dung Thất
Thất lẳng lặng từ từ đưa tay giấu vào tay áo. Tên Nam Lân vương này
không phải có sở thích gì đó biến thái chứ?
Tỷ như, từng có
người nghiện chân, nổi hứng sai người cắt hết chân đám hạ nhân, xếp
thành một tòa tháp, trên đỉnh tháp là đôi chân ngọc của tiểu thiếp hắn
yêu thích nhất……Nếu Phượng Thương đam mê tay người, thích thu thập tay
để xếp thành một tòa tháp, cảnh tượng kia thật sự rất quái dị—–
Động tác nhỏ của Mộ Dung Thất Thất khiến Phượng Thương ngẩn ra, sau đó
lại cười. Nhìn gần như vậy, nên vị tiểu vương phi này mới thẹn thùng?
Vậy đến lúc động phòng hoa chúc, có lẽ nàng sẽ đem đầu chui vào trong
ngực luôn đi?
Nhưng mà, đôi tay xinh đẹp như thế,vì sao khuôn
mặt lại bình thường đến vậy, trừ bỏ đôi con ngươi lanh lợi kia….Hay là
trên người nàng có bí mật gì đó, lẽ nào đeo mặt nạ da người? Nếu thực
như vậy, Phượng Ngọc đã hầu hạ Mộ Dung Thất Thất lâu thế ắt sẽ biết
được, vì sao đến nàng cũng không nhận ra a?
Ý nghĩ trong đầu
hai người hoàn toàn trái ngược, càng nghĩ càng ngơ ngẩn, chỉ có hai
đương sự không hề phát hiện ra điều đó. Mà Phượng Thương cùng Mộ Dung
Thất Thất “tương tác” với nhau, rơi vào trong mắt người khác, lại thành
hai người tình chàng ý thiếp, trao đổi qua tâm.
“Hừ!” Long
Trạch Vũ Nhi đem bình rượu đặt mạnh xuống bàn, tạo nên một tiếng vang
thật lớn, khiến Minh Nguyệt Hinh ngừng vuốt mông ngựa, cũng khiến Mộ
Dung Thất Thất hoàn hồn.
Nhìn theo ánh mắt của Long Trạch Vũ
Nhi, Minh Nguyệt Hinh liền thấy Phượng Thương, chỉ cần liếc mắt một cái, Minh Nguyệt Hinh cảm giác mình dường như gần ngừng thở. Trời ạ! Thiên
hạ thế mà có nam nhân xuất sắc đến cỡ vậy, sao hôm nay nàng mới thấy cơ
chứ?!
Lúc trước, Minh Nguyệt Hinh từng đưa mắt nhìn trộm Long
Trạch Cảnh Thiên, đối với vị hôn phu mà mẫu phi an bài, Minh Nguyệt Hinh thấy rất vừa lòng, hơn nữa, mẫu phi còn nói, nếu mình lên làm Tĩnh
Vương phi, nhất định nàng sẽ giúp mình trở thành Thái tử phi, giúp mình
sau này có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy Phượng Thương, nội tâm Nguyệt Hinh liền sáng tỏ, Long Trạch Vũ Thiên kia thật chẳng ra gì.
Minh Nguyệt Hinh cảm thấy tim mình đập nhanh thật nhanh, máu trong
người cũng vọt lên trên mặt, nóng như lửa đốt, quá mức nóng rồi. Từng
nghe nói, Nam Lân vương Phượng Thương cũng đến Tây Kỳ, chẳng lẽ người nọ là Phượng Thương sao? Vì sao lại khác xa lời đồn đến thế?
Lúc
nãy là Long Trạch Vũ