
ật. Em gọi điện hẹn họ đi. Ăn xong, em muốn đi đâu thì đi."
"Thời gian, địa điểm?"
Đinh Mùi lấy ra một tấm danh thiếp nhét vào tay Quyển Nhĩ, "Ở đây, sáu giờ tối nay".
Quyển Nhĩ cũng cầm tấm danh thiếp lên, lập tức bấm số gọi cho La Tư
Dịch, đọc cho cô ấy nghe địa chỉ. "Sáu giờ tối, hai người có rảnh
không?"
La Tư Dịch cảm thấy có chút tức giận, cô hoàn toàn không biết Quyển
Nhĩ đang ở chỗ Đinh Mùi, nếu không làm sao có thể mạo muội gọi cho cô
ấy. Nhưng cho dù có vô tình phát hiện ra việc tốt mà cậu ta đang làm,
cũng không thể dùng ngữ khí đó để xua đuổi cô chứ! Hơn nữa, sau khi cô
và Sách Lang xác định mối quan hệ của mình, hẹn Đinh Mùi mấy lần nhưng
anh ta đều
không nhận lời, vậy thì hôm nay cô cũng
chẳng việc gì phải nể mặt cả. "Không rảnh! Cậu nói với Đinh Mùi, nếu là anh ta mời, bao nhiêu lần mình cũng không rảnh."
Quyển Nhĩ tay cầm điện thoại, đang cảm thấy bối rối khó xử thì Đinh Mùi đón lấy điện thoại từ tay cô, "Không đến?".
"Không."
"Anh chỉ muốn chúc mừng em đã tìm được người tốt để nương tựa cả đời, một lang quân như ý, nếu em không nhận ý tốt đó, xem ra người kia vẫn
chưa thật chuẩn, vậy để sau này rồi nói."
Đầu dây bên kia, La Tư Dịch lạnh lùng đáp lại, "Anh làm như tôi cũng giống anh vậy, thích mập mờ phải không?".
Đinh Mùi không để ý, "Vậy em tới chứ?". La Tư Dịch suy nghĩ nhanh, nếu có thể
khiến Đinh Mùi bị đả động, thuận theo anh ta một chút cũng không phải là ý xấu, "Anh chuyển máy cho Quyển Nhĩ đi".
Hơn nữa, không chỉ là đả động đơn giản, nếu làm tốt thì có thể coi là tính định hướng. Một nhóm bạn chơi với nhau, thường xuyên liên hệ,
không chỉ tăng thêm cơ hội, mà cũng có thể giúp Quyển Nhĩ có thêm phân
lượng và sự thừa nhận trong trái tim Đinh Mùi.
Đầu dây bên này, Quyển Nhĩ vừa đón lấy điện thoại thì nghe La Tư Dịch nói, "Cậu đừng cứ anh ta nói gì thì chỉ biết nấy, mình giữ thể diện cho anh ta đều là vì nể cậu. Sáu giờ gặp nhau!".
Giọng cô ấy nghe không được ôn hòa lắm, nhưng Quyển Nhĩ nghe xong
cười tít cả mắt. Mặc dù La Tư Dịch và Đinh Mùi quen nhau trước nhưng rõ
ràng bây giờ cô ấy lại thân với Quyển Nhĩ hơn, làm gì cũng thiên về phía cô, thỉnh thoảng còn đặt Đinh Mùi vào vị trí đối lập để nói cạnh nói
khóe. Cũng chỉ là nói cạnh khóe thôi, chứ cô ấy chưa bao giờ dùng phương thức khuyên nhủ để can thiệp vào việc của Quyển Nhĩ.
Có lúc Quyển Nhĩ đã hỏi: "Sao cậu không khuyên mình rời xa anh ấy, cậu cho rằng bọn mình có tương lai sao?".
"Tại sao lại khuyên cậu rời xa anh ta? Cậu thích ma thuật của anh ta, cậu thấy vui là được rồi. hay không có hy vọng cũng là do hai người
quyết định, mình đã không giúp gì được thì cũng sẽ không làm mọi chuyện
thêm rối."
Quyển Nhĩ cảm thấy tình cảm của mình dù không đủ để gọi là tình yêu,
cũng không có bất kỳ hình thức thừa nhận và công khai nào, cũng chẳng có cái gọi là chiến tranh giữa nam và nữ, chẳng có những nhân tố như đạo
lý ẩn chứa bên trong, cho nên thực tế không cần phải nhớ tới người khác
giúp đỡ. Nhưng có được người bạn hết sức ủng hộ mình như vậy, thật sự
khiến cô cảm động vô cùng.
Buổi tối, khi họ cùng ăn cơm, còn gọi thêm Tăng Nghị. Tăng
Nghị sau khi tốt nghiệp đã vào Bộ Tổng tham mưu rồi được đưa đi huấn
luyện đặc biệt, mới quay về chưa bao lâu.
Đối với các bạn, mặc dù Đinh Mùi không nói rõ ràng về quan hệ giữa
anh và Quyển Nhĩ, nhưng cũng không hạn chế bản thân mình quá, lúc nào
cần gọi sẽ gọi, uống nhiều bắt đầu hưng phấn, còn kéo cô lại bẹo bẹo má. Chỉ cần để ý một chút là có thể cảm nhận được sự ấm áp phảng phất trong đó.
"Hôm nay tụ tập, ai cũng có đôi có cặp, định ức hiếp tớ hả? Ánh trăng nơi đâu? Ánh trăng có hiểu lòng tôi?" Tăng Nghị đã uống đến ba lon bia, đang ở trạng thái lơ mơ, cầm cốc đứng dậy đi loang quanh.
"Tìm ánh trăng để làm gì, chiếu lên cái bóng cô đơn của anh hả, hay
là anh muốn học đòi đi kết bạn với cái bóng của mình?" La Tư Dịch cũng
cụng một ly với anh ta, hai người đều cạn.
"Không đâu, không đâu." Tăng Nghị một tay cầm cốc, một tay cầm lon,
vừa rót bia vừa nói, "Trước đây anh đã ngồi ngắm mặt trăng cả đêm,
thương lượng với Hằng Nga rằng, hãy đón anh lên đó, cô ấy không có bạn
trai, anh không có bạn gái, vừa khéo hợp thành một đôi. Nhưng sau đó anh lại nghĩ, anh thích tự do cơ, ngoài kia có rất nhiều cô gái đang đợi
anh tới chọn. Vì vậy anh đã thương lượng lại, nói cô ấy một trăm năm nữa hãy đón anh lên".
"Nhưng theo anh biết, một ngày trên trời bằng một trăm năm dưới hạ
giới! Mọi người hành động nhanh quá, giờ chỉ còn mình anh cô đơn. Anh
phải tiến hành thương lượng lại với Hằng Nga, nếu chắc chắn cả đời này
anh sẽ phải sống cô độc thì tốt nhất cô ấy cứ mang anh lên sớm một chút
cũng được, tránh thần kinh của anh tiếp tục phải chịu ức chế mạnh mẽ
thêm nữa."
"Đừng mà, không có anh thì ai làm nền cho hạnh phúc của bọn này chứ!
Nào, người đẹp uống với anh một cốc." La Tư Dịch kéo tay Quyển Nhĩ đứng
dậy. Tuy nhiên, cô ấy nói uống một cốc, tức là Tăng Nghị uống một cốc,
còn La Tư Dịch và Quyển Nhĩ chỉ nhấp môi mà thôi. Tăng Nghị vốn không
kịp phản khán