
i trả một cái giá không nhỏ.
"Đến Đại học K xem, anh mua vé rồi."
Đột nhiên Quyển Nhĩ cảm thấy hơi căng thẳng. "Mấy giờ bắt đầu? Tối
nay bọn em có tổ chức vài hoạt động với phòng kết nghĩa." Trên thực tế,
điều mà cô muốn nói hoàn toàn không phải là cô không có thời gian, chỉ
có điều căng thẳng quá thành ra lại nói thật quá. Có thể không căng
thẳng sao? Gần đây Cao Mạc không để ý tới cô nhiều nữa, bớt được áp lực
đó, tình cảm của Quyển Nhĩ dành cho Cao Mạc lại được thổi bùng trở lại.
Mặc dù biết như thế cũng không được gọi là người yêu, nhưng cũng đã vượt qua giới hạn của tình bạn và có thứ gì đó rất ngọt ngào.
"Chín giờ tối nay." Cao Mạc hơi nhíu mày, thì ra kế hoạch cho ngày
Noel của Quyển Nhĩ không có anh trong đó, tặng một cái bút là coi như
xong.
"Thời gian đó thì không vấn đề gì. Lúc đấy em sẽ gặp anh ở đâu?" Buổi tụ tập liên hoan với phòng kết nghĩa dự định bắt đầu lúc sáu giờ, đến
chín giờ thì chắc cũng ăn uống xong xuôi cả rồi.
"Anh đợi em ở dưới sân ký túc, tám giờ mười gặp."
"Vâng." Quyển Nhĩ đâu biết, nhận lời thì dễ nhưng chưa chắc đã làm được.
Buổi tối, các cô tới ký túc nam, còn chưa nói được vài câu thì bia đã được đẩy lên bàn. Mấy anh chàng phòng này đến cốc cũng không chuẩn bị,
trước mặt mỗi người đặt một lon bia, khiến Quyển Nhĩ và các bạn ai cũng
rầu rĩ. Mới bắt đầu, đương nhiên không ai chịu uống. Đám con trai đề
nghị kể chuyện cười, quy tắc đưa ra cũng rất thiên vị đám con gái. Nếu
trong lúc nghe kể chuyện, một người trong đám con gái cười, thì bọn họ
đều phải uống, nhưng nếu kể mà không ai cười, thì người kể phải tự phạt
uống nửa lon.
Phòng bọn họ yêu cầu cậu Khương Hải kể trước. Quyển Nhĩ và các bạn
quay sang nhìn nhau, cùng ngầm thảo thuận, cho dù có buồn cười đến đâu
cũng không được cười, nếu ai không trụ được thì sẽ làm liên lụy tới cả
bọn.
Mọi người vốn đang đợi để nghe truyện cười, nhưng khi Khương
Hải bắt đầu kể, thì lại kể Tây Du Ký. Đám con gái ngồi nghe một lúc rồi
bắt đầu nới lỏng cảnh giác, tới khi cậu ta bắt chước điệu bộ của lão hòa thượng ăn cắp áo cà sa, đám con gái đều phá lên cười.
Khương Hải thấy đã thu được kết quả, lập tức nhấc lon bia của mình lên, "Nào, nào mình cùng các cậu uống một hơi cạn".
Bọn Tôn Mộc Nam đều không phải là những người bẽn lẽn, uống một hơi
là một hơi, mặc dù uống thẳng từ lon nhìn không được đẹp mắt cho lắm,
nhưng tất cả cũng vẫn cầm lên uống.
Quyển Nhĩ cầm một lon lên mũi ngửi ngửi, mùi bia cũng không quá tệ, vì vậy nên cũng uống cạn, mùi vị cũng tàm tạm.
Khởi đầu tốt đẹp, nên diễn biến về sau cũng thuận lợi. Đám con trai
ai ai cũng đem hết khả năng của mình ra để kể truyện cười, giữa cuộc vui Tề Vũ còn tiến hành một trắc nghiệm tâm lý về tình yêu giữa sa mạc,
trắc nghiệm cùng với thảo luận, không khí càng lúc càng nóng, mười mấy
người nhanh chóng trở nên thân thiết.
Quyển Nhĩ và các bạn không có kinh nghiệm uống rượu, nên đương nhiên
cũng không phát hiện ra luật chơi có điều bất ổn. Trên thực tế, bên kia
mỗi lần chỉ cần một nam sinh ra mặt cùng sáu người phòng Quyển Nhĩ uống
bia, chỉ vài vòng, người nào người nấy toàn mùi bia, tửu lượng kém nên
bắt đầu ngà ngà say.
Lúc mới bắt đầu Quyển Nhĩ còn để ý tới thời gian, nhưng lần nào nhìn
đồng hồ cũng thấy vẫn còn sớm nên yên tâm chơi. Sau đó, cô không biết vì sao lại buồn ngủ tới mức ấy, quay phải quay trái, đâu đâu cũng thấy mọi người bận nói bận cười, bận uống rượu, Tiểu La còn cầm lon bia đi uống
với ai rồi không biết. Quyển Nhĩ đành vắt cánh tay lên bàn, chỉ định gục xuống một lát thôi, nhưng trong lúc ngồi thế thì đã ngủ mất rồi.
Khi La Tư Dịch phát hiện ra là đã muộn và gọi cô dậy, đầu Quyển Nhĩ
vẫn còn lơ mơ chưa hiểu ra vấn đề. "Mấy giờ rồi, kết thúc rồi à?".
"Hơn chín giờ rồi, cậu đeo đồng hồ trên tay cậu còn hỏi mình, mau chạy về đi!"
La Tư Dịch biết Quyển Nhĩ có hẹn, vì thế đã cho mượn đồng hồ, chính là để cô tự canh thời gian, lo mà về sớm.
Quyển Nhĩ giật mình bừng tỉnh, "Ừ!", nói xong liền chạy ra ngoài. Khi chạy gần về tới ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy bóng Cao Mạc, Quyển Nhĩ
lúc đó mới cảm thấy chân mình mỏi nhừ, không hiểu s có thể chạy được về
tận đây.
Cao Mạc đợi cô chạy tới trước mặt, quay người qua nghiêm túc nói:
"Không kịp nữa rồi, em không phải chạy vội vàng như thế, ra mồ hôi rồi
lại bị cảm".
Trong tình huống như thế này, đối mặt với Cao Mạc mặt mày tươi tỉnh,
Quyển Nhĩ thấy lưỡi mình như líu lại. "Xin lỗi, vừa rồi em ngủ quên mất. Nhưng mới chín giờ mà, vẫn còn kịp, mình đi thôi". Cô nói xong liền
quay người định đi.
Cao Mạc kéo cô lại, "Không kịp nữa rồi, anh đã tặng vé cho người ta".
"Tặng ai?"
"Không quen. Lúc sắp đến chín giờ, nhìn thấy có người đi qua đây, thế là tặng luôn."
Quyển Nhĩ thật khó tưởng tượng ra cảnh Cao Mạc đứng bên đường tùy
tiện tặng đồ cho người khác. "Anh không thể đợi em thêm chút nữa sao? Em không cố ý đến muộn... Lẽ ra hôm nay em không nên đi cùng các bạn, phải vậy không?".
Cao Mạc rất muốn đưa ra cho cô một đáp án chính xác, bất luận là
khẳng định hay phủ định. Nhưng cuối cùng an