Quyết Ý Đi Cùng Anh

Quyết Ý Đi Cùng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323203

Bình chọn: 9.00/10/320 lượt.

h chı̉ xoa xoa đầu cô, "Nhìn

thấy em là anh yên tâm rồi, em mau về phòng nghỉ sớm đi".

Quyển Nhĩ đang suy nghĩ xem có nên hay không, nhưng cuối cùng vẫn là sợ anh không vui, vì nó khác xa với những gì anh muốn.

"Anh đừng đi, đừng giận em. Hay là để mai em mời anh đi xem, còn mời

anh ăn cơm nữa. Em biết có một quán ăn rất ngon." Quyển Nhĩ cố gắng bù

đắp, nhưng Cao Mạc chẳng tỏ vẻ gì, vì thế cô cũng không biết phải làm

thế nào cho anh nguôi giận, đành nói lung tung một tràng.

"Sao anh lại giận em, đâu phải mới chỉ quen em một hai ngày, cũng

không phải vừa mới biết em là người vô tâm." Cao Mạc nói xong, giơ tay

lên vẫy rồi đi.

Trong ấn tượng của Quyển Nhĩ, đây là lần đầu tiên ảnh bỏ đi trước.

Anh không cho Quyển Nhĩ thời gian giải thích về việc cô có vô tâm hay

không, cũng không cho cô thời gian để xác nhận xem có phải anh đang giận hay không. Anh cứ như thế mà bỏ đi, giữa trời đông đìu hiu, giữa sự ồn

ào huyên nào tràn ngập không khí giáng sinh, bỏ đi mà không hề ngoảnh

đầu lại.">

Quyển Nhĩ lúc đó không cảm thấy lần bỏ đi này của anh ấy với lần

trước có khác gì nhau, thậm chí còn không cảm thấy nghiêm trọng bằng lần nắm tay không thành công đó. Ngược lại, cô còn cảm thấy tủi thân. Đúng

là cô đã rất mong chờ được cùng Cao Mạc đi xem bộ phim đó, thậm chí còn

sĩ diện mượn của La Tư Dịch chiếc trâm cài áo khoác bởi vì nó khá bóng nên có thể phát sáng lấp lánh. Lúc cô nhìn thấy nó, cảm giác thấy nó thần kỳ vô cùng.

Chuẩn bị lâu như thế, chỉ vì đến muộn, mà nỡ phủ nhận hoàn toàn tâm sức

cô bỏ ra, phủ nhận tất cả sự chuẩn bị của cô sao?

Trước kia anh luôn nói cô vô tâm, nên dần dần như gắn tính cách đó

cho cô. Lúc đó, cô không cảm thấy điều ấy phản cảm, dù sao anh cũng chỉ

muốn đốc thúc cô nỗ lực hơn nữa thôi. Nhưng tình huống lúc này, rõ ràng

là cô đã rất chuyên tâm, không thể vì một việc nhỏ không được như ý,

không được thuận lợi, mà hoàn toàn phủ nhận cô được!

Lúc đó cô vẫn chưa hiểu được, yêu cầu cao đồng nghĩa với việc phải

rất để tâm, lúc đó thật sự cô cũng không biết thể hiện sự chuyên tâm của mình một cách đúng mức, cho dù có đủ nhiều hay không, có đủ nặng hay

không.

Sau khi vào học, cảm giác ngột ngạt khó chịu cứ bám lấy

Quyển Nhĩ không rời, Cao Mạc và cô lớn lên cùng nhau, vậy mà anh có thể

dễ dàng bỏ đi như thế, còn thứ gì có thể chắc chắn nữa đây? Đột nhiên cô cảm thấy không còn hứng thú với bất cứ điều gì, cũng không còn niềm tin nữa.

"Lục Quyển Nhĩ, em chạy tới đây để ngồi như phỗng đấy à?" Đinh Mùi

nhìn Quyển Nhĩ ngồi bất động ở đó đã ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng

cất tiếng hỏi.

"Chiếm của anh mỗi cái ghế, mà anh phải theo dõi em suốt ba tiếng." Phải một lúc lâu sau Quyển Nhĩ mới trả lời.

Cô cũng muốn ở lại ký túc, nhưng nếu ở ký túc, chỉ cần một lúc không

thấy cô có động tĩnh gì, các bạn lập tức sẽ tìm mọi cách để làm cô vui.

Bọn họ thì nghĩ cách phát mệt, cô thì vờ như đã vui vẻ lại, cũng mệt.

Khi không có tâm trạng, hóa ra dù có làm gì cũng không thấy vui. Nếu

muốn cải thiện, đành đợi thời gian mang hết chuyện cũ đi, mang niềm vui

mới tới thôi.

"Anh vì chiếc ghế đó sao? Nếu cứ ngồi ở đấy mà tâm trạng em khá hơn,

viết báo tường không còn mang theo sát khí nữa thì chiếc ghế đó anh tình nguyện tặng em."

Quan trọng là ngồi thì ngồi không, lại còn tốn thời gian và chiếm diện tích. Đinh Mùi hẹp hòi nghĩ.

"Đinh Mùi, anh thật sự không buồn chút nào sao?"

Quyển Nhĩ nghe rất nhiều người nhắc tới Diêu Sênh với Đinh Mùi, hỏi

anh xem có định si tình rồi đi theo luôn không. Lần nào anh cũng cười ha hả đáp, anh không quen làm nền, nếu ai cần giang hồ giải cứu, thì anh

có thể đáp ứng bất cứ lúc nào.

"Buồn gì chứ, Đại trượng phu lo gì không có vợ! Người ta đã cao chạy xa bay, chúng ta cũng nên lo việc của mình mới đúng chứ."

"Haizz,trạng của hai chúng ta không giống nhau..." Cuối cùng Quyển

Nhĩ cũng tìm thấy một người có thể nói chuyện, đột nhiên thấy cảm xúc

dâng trào, nhưng cô đã bị Đinh Mùi cắt ngang không thương tiếc.

"Lục Quyển Nhĩ, đừng gợi lại chuyện buồn nữa! Đừng tưởng giả vờ đáng

thương thì muốn nói gì cũng được, cũng đừng nghĩ sẽ tìm được cân bằng từ chỗ anh."

Những lời của Đinh Mùi rất không khách khí, nhưng không biết tại sao

lại có tác dụng an ủi kỳ lạ đối với Quyển Nhĩ. Liệu có phải lấy lại được cân bằng nhờ anh ấy hay không, Quyển Nhĩ cũng không rõ nữa.

"Đi thôi, có thời gian ngồi ngẩn ra đó, không bằng Ngày đẹp hát ca

nên có rượu [1'>, anh đây sẽ đưa em đi tận hưởng cuộc sống!" Đinh Mùi kéo Quyển Nhĩ đứng dậy.

[1'>: Câu thơ nổi tiếng trong bài Văn quan quân thu Hà Nam, Hà Bắc của Đỗ Phủ (712 – 770). Nguyên văn: (Bạch Nhật phóng ca tu túng tửu).

"Không đi, không muốn phải xã giao với người khác."

Giờ cô chẳng còn tâm trí nào mà gặp gỡ chào hỏi ai nữa, nếu không thì đã không trốn ở đây.

"Không tìm thêm ai nữa hết, chỉ có hai chúng ta uống rượu và tán gẫu, rượu ngấm vào, em dốc bầu tâm sự ra, anh nguyện làm người câm điếc, thế được chưa?"

Sự việc trải qua ngày hôm đó đủ khiến Quyển Nhĩ cả đời không quên.

Sao cô lại đi tin một người có


XtGem Forum catalog