
t tỉnh.” Hắn vươn một ngón tay thon dài đến nhẹ nhàng phủ lên
gương mặt Cận Liễu Liễu.
“Ngươi đừng chạm vào ta!”
“Liễu
Liễu, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Ta căn bản không rõ, ta đã làm gì
khiến ngươi tức giận lâu như vậy. Làm hại ta đã hơn hai năm chỉ dám đứng phía xa nhìn trộm ngươi cũng không dám đến gặp ngươi. Đêm nay nếu không thấy Tuyền ca ca ngươi với ngươi hai người cô nam quả nữ thức khuya như vậy, ta sẽ không hoảng loạn, không cẩn thận bị ngươi phát hiện, ngươi
cũng sẽ không thấy ta. Ngươi sinh khí lớn như vậy chỉ làm ta tâm hoảng ý loạn.” Hắn thở dài một hơi, trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ cùng tự giễu.
Cái gì? Đã hơn hai năm nay hắn đều đến nhìn nàng?
Nghi vấn trong lòng Cận Liễu Liễu như nước sôi muốn tràn ra ngoài lại cố nhịn xuống không hỏi hắn.
Tựa hồ hắn vẫn như trước kia vĩnh viễn đều biết nàng đang suy nghĩ cái gì,
không cần nàng hỏi hắn đã nói: “Mỗi một lần chỉ cần có chút thời gian
rảnh rỗi ta sẽ mang theo Ngọc Trúc thay ngựa mấy lần chạy tới chỉ vì
muốn nhìn ngươi và Văn Hiên một cái. Thấy cả nhà các ngươi hòa thuận vui vẻ ta mới có thể yên tâm trở về.”
Thấy Cận Liễu Liễu trong lòng
lại trầm mặc, hắn cười cười tiếp tục nói: “đến tháng sau là sinh nhật
Văn Hiên ta vốn tính là đến lúc đó sẽ mang theo quà tặng chính thức đến
bái phỏng phụ thân ngươi.”
“Ta biết ngươi muốn hỏi ta vì sao, ta
cũng không sợ nói cho ngươi, bởi vì ta vừa mới vừa thăng quan vị trí
cũng càng ngày càng ổn. Hiện tại phụ thân ta cũng không dám không để ý
đến chủ ý của ta, Lý thị ta cũng đã hưu. Chỉ có hiện tại ta mới cảm thấy ta đủ khả năng bảo hộ ngươi và Văn Hiên, khiến cho ngươi không bao giờ
rời khỏi ta nữa, cho hai mẫu tử các ngươi có một cuộc sống hạnh phúc
không ai dám ăn hiếp ngươi nữa.”
Trong lòng Cận Liễu Liễu chợt
dâng lên nỗi chua xót, cũng mặc kệ nàng có cảm động như thế nào có một
chỗ trong lòng vẫn kiềm chế suy nghĩ của nàng.
“Ta không hiểu
ngươi đang nói gì, ta cũng không biết ngươi là ai. Ta chỉ muốn khuyên
ngươi một câu: có một số việc không phải ngươi cảm thấy khi nào thì có
thể làm thì nó sẽ như thế. Lòng người không phải tùy ngươi-Cổ đại nhân
tùy tâm sở dục . Mời ngươi buông tay, bằng không ta không biết ta sẽ làm xảy ra việc gì đâu.”
“Ta không buông, có chết ta cũng không buông! Thật vất vả ta mới có thể lại được ôm lấy nàng một lần nữa cho dù là chém đứt hai tay của ta ta cũng
không buông.”
“Ngươi buông ra!”
“Ta cứ không buông nàng có thể làm gì ta? Liễu Liễu, nàng đừng bướng bỉnh nữa. Đứa nhỏ của chúng
ta cũng đã lớn như vậy rồi còn nàng xem vẫn như một tiểu hài tử vậy nếu
để Văn Hiên nhìn thấy thì thật ngượng a.”Namnhân kia vênh mặt nói một
mạch mà không cảm thấy thẹn thùng.
Ngọn lửa trong lòng Cận Liễu Liễu đã sắp bùng lên.
Hơn hai năm nay bởi vì đã trở thành mẫu thân và đã trải qua rất nhiều
chuyện nên nàng đã sớm không còn là tiểu cô nương đần độn làm việc gì
cũng ngốc ngếch hồ đồ trước kia nữa rồi.
Mọi tác phong làm việc
của nàng cũng vững vàng lên rất nhiều, bình thường nói chuyện hay làm
việc cũng luôn suy nghĩ rồi mới hành động. Không vì lý do gì khác mà chỉ vì muốn làm tấm gương tốt cho Cận Văn Hiên.
Hơn nữa trong thôn
bọn nhỏ đã muốn nói Văn Hiên là đứa nhỏ không có cha, làm mẫu thân hắn
Cận Liễu Liễu quyết không thể để cho người ta xem thường.
Khi
người khác khi dễ Cận Văn Hiên nàng cũng sẽ đứng ra kêu Cận Văn Hiên
phản kháng lại. Vốn tưởng rằng mình đã tiến bộ không ít nhưng không nghĩ tới thời điểm gặp phải kẻ vô lại không phân rõ phải trái này nàng lại
không thể kiềm chế được.
“Ngươi không buông phải không? Không
buông ta liền kêu to lên. Không cần quản ngươi có phải mệnh quan triều
đình hay không cứ để cho người ta đánh cho ngươi một trận sứt đầu mẻ
trán rồi nói sau.”
Cái người có khuôn mặt tuấn tú vô luân như
thiên nhân cười đến phi thường sáng lạn: “Liễu Liễu, ngươi còn không
biết võ công của ta sao? Tùy tiện gọi đến vài người có ai có thể đụng
đến ta sao?”
“Xem ra ngươi thật sự là không sợ hãi, cũng nhất
định cho rằng ta không có biện pháp bắt ngươi.” Sắc mặt Cận Liễu Liễu
càng ngày càng đen lại giống như trong người có một ngọn núi lửa sắp bạo phát.
“Liễu Liễu, là ta bị nàng bỏ rơi rất thảm a. Nàng làm cho
ta hồn khiên mộng tha lâu như vậy hôm nay có thể được ôm nàng như thế
này ta thực sợ rằng mình là đang nằm mộng. Chỉ sợ không cẩn thận tỉnh
lại mới phát hiện nàng căn bản không ở trong vòng tay ta.”
Mặt
Cận Liễu Liễu không chút thay đổi trong lòng càng thêm sôi trào ùng ục
ùng ục, rối loạn đến nỗi khiến nàng không biết rốt cuộc mình suy nghĩ
cái gì.
Nhưng có một thứ nàng rất rõ ràng, mặc kệ thế nào nếu cứ vậy mà từ biệt trong lòng nàng cũng thực không thoải mái.
“Ta không muốn nghe những lời ngươi nói, buông!”
“Ta sẽ không buông, nói gì ta cũng không buông.”
“A, phải không?” Cận Liễu Liễu hừ lạnh một tiếng trong lòng, bỗng nhiên lên tiếng kêu to: “Tuyền ca ca, có trộm a, Tuyền ca ca!”
Hiển nhiên nam tử đang ôm nàng không dự đoán được thật sự Cận Liễu Liễu sẽ
ra chiêu này, hắn vội lấy tay c