
g, hơn nữa bản thân hắn trong
khoảng thời gian ngắn không thể thoát thân, tạm thời Cận Liễu Liễu không có chuyện gì mà phải vì tương lai của Cận Liễu Liễu và đứa nhỏ mà dốc
sức phấn đấu?
Bởi vì hắn không có dũng khí sợ hãi hoàn cảnh lúc
đó hắn chẳng những không có biện pháp thuyết phục phụ thân, càng không
có cách nào đối mặt với Thánh Thượng cùng đông đảo dân chúng kính yêu
Lục điện hạ?
Bởi vì hắn biết lúc ấy Cận Liễu Liễu không muốn thấy hắn cho nên trong lòng khiếp đảm sợ hãi, cho dù đi gặp nàng, nàng cũng
sẽ không để ý tới mình?
Hiện tại hắn có dũng khí, có danh dự, có
địa vị, có khả năng bảo vệ nữ tử mình yêu thương, nhưng là hắn đã quên
cho tới bây giờ những gì Cận Liễu Liễu muốn không phải những thứ đó.
Từ khi hắn biết nàng tới nay, nàng chưa bao giờ yêu cầu cuộc sống cẩm y
ngọc thực, nguyện vọng lớn nhất của nàng chỉ là có thể sống vui vẻ bình
an cùng cả nhà.
Kỳ thật lúc ấy hắn có thể có rất nhiều lựa chọn .
Mặc kệ Cận Liễu Liễu có để ý hay không, hắn đều có thể bỏ mặc tất cả, tin tưởng nước có thể làm mòn đá.
Nhưng khi đó hắn đang ở trong lốc xoáy tranh quyền đoạt vị cùng Ngũ điện hạ không thể thoát thân.
Nhưng thật sự không thể thoát thân sao?
Khi đó hắn cũng có thể thuyết phục phụ thân cùng nhau từ quan về quê cũ.
Nếu phụ thân không muốn hắn cũng có thể tự mình rời đi.
Cho dù là làm một việc gì rất nhỏ cũng được, bằng khả năng của hắn cũng
nhất định có thể nuôi sống hai mẫu tử Cận Liễu Liễu và Cận Văn Hiên.
Nhưng hắn từ nhỏ đã sinh ra trong nhà quan, sống an nhàn sung sướng, có thể
làm được như thế hay không hắn cũng không biết nhưng hắn biết rõ căn bản mình không nghĩ tới.
Cận lão cha hỏi hắn đến tột cùng Cổ Vưu Chấn hắn có biết hết những cực khổ mà mấy năm nay Cận Liễu Liễu phải chịu không?
Hắn vẫn cảm thấy mình luôn phải nhẫn nhục, nằm gai nếm mật, ngày đêm lo lắng chính sự, kết giao quan viên lớn nhỏ.
Rốt cục cũng chờ được đến ngày quyền thế ổn định, hắn cảm thấy mình rốt cục có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ với Cận Liễu Liễu, ai cũng
không thể chia rẽ được bọn hắn .
Nhưng hắn đã quên mất một chuyện, hắn đã quên không hỏi một câu đây là những gì Cận Liễu Liễu muốn sao?
Im lặng một lúc lâu, Cổ Vưu Chấn không lặng lẽ bái biệt Cận lão cha đi ra khỏi phòng.
Cận Liễu Liễu và Cận gia tẩu tử đều đã không đứng cạnh cửa, hắn đi được vài bước, nhìn sang hiên nhà chính chợt thấy Cận Văn Hiên đang ngồi trên
mặt đất, chăm chú nhìn Lê Tuyền đang dùng đao đẽo cái gì đó.
Đến
gần mới phát hiện là cái chong chóng của Cận Văn Hiên bị hỏng rồi, Lê
Tuyền tìm một thanh gỗ đến dùng dùng chủy thủ của mình làm cho hắn một
cái khác.
Cổ họng Cổ Vưu Chấn đột nhiên nghẹn lại.
Để đến
được ngày hôm nay, để có thể hoàn thành tâm nguyện trong thời gian tranh quyền đoạt thế hắn đã bỏ lỡ lúc Cận Văn Hiên sinh ra, bỏ lỡ lúc hắn bi
bô tập nói, bỏ lỡ hắn tập tễnh học đi, thậm chí còn chưa bao giờ ôm hắn
một lần.
Hắn hiện tại có cái tư cách gì mà đến chỉ bằng một câu
“Đây là con ta” sẽ khiến cả nhà cam tâm tình nguyện yên tâm giao Cận
Liễu Liễu và Cận Văn Hiên vào tay hắn?
Dựa vào cái gì?
Dựa vào lời thề non hẹn biển của hắn?
Lê Tuyền nhìn thấy hắn, liền đứng lên: “Cổ đại nhân.”
Cổ Vưu Chấn phát giác bản thân không thể nói lời nào chỉ có thể miễn cưỡng gật gật đầu.
Cận Văn Hiên đang ở bên cạnh thúc giục : “Tuyền thúc, Tuyền thúc, nhanh chút, nhanh chút.”
Lê Tuyền cúi đầu cười với: “Hảo hảo, ta làm đây.”
Nói xong hắn liền đứng như vậy tiếp tục gọt thanh gỗ.
Ở đầu kia, kia Cận gia tẩu tử đang đi tới trong tay còn bưng hai chén đồ ăn nóng hầm hập không biết là cái gì.
Thấy Cổ Vưu Chấn nàng có chút kinh ngạc, vội cười nói: “Ai nha, Cổ… cái này, ngươi đi a.”
Nàng đưa hai cái chén trong tay cho Lê Tuyền: “Tuyền tử, ngươi ăn một chén,
còn có một chén ta để ta cho Văn Hiên ăn. Cũng hơn nửa ngày rồi ngươi
cũng chưa có ăn gì.”
Lê Tuyền nhìn Cổ Vưu Chấn, cười nói: “Không
có việc gì đâu, ta không đói bụng, người cho Văn Hiên ăn trước đi ta ăn
sau. Khách nhân còn chưa đi sao có thể không phép tắc ăn uống chứ?”
Cận gia tẩu tử cười: “Ngươi mới vừa bổ xong rất nhiều củi, nhất định rất
đói bụng, mau mau ăn đi cho nóng. Cổ… Cổ công tử muốn ăn gì ta sẽ đi làm một chút, nơi này thô lậu sợ là… sợ là không hợp khẩu vị.”
Cổ Vưu Chấn phát hiện rốt cuộc bản thân không chịu nổi nữa.
Đây là một gia đình đầy đủ, một một gia đình đầy đủ và ấm áp, ngay cả Lê Tuyền cũng là người trong nhà.
Còn hắn chỉ là khách nhân.
“Ta có thể ôm Văn Hiên một cái không?” Cổ Vưu Chấn bỗng nhiên mở miệng.
Cận gia tẩu tử sửng sốt một lát, lập tức định thần lại: “Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể.”
Cổ Vưu Chấn vén áo bào ngồi xuống, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn linh động
đáng yêu của Cận Văn Hiên: “Văn Hiên, nào, để cho đại thúc ôm một cái.”
Bởi vì Cận Văn Hiên lớn lên nhu thuận xinh đẹp, mọi người trong thôn đều
yêu thích cũng thường có người ôm hắn đi chơi bởi vậy cũng không sợ
người lạ liền giang hai tay ngắn ngủn đi về phía Cổ Vưu Chấn.
Cổ Vưu Chấn run run, thật cẩn thận ôm lấy tiểu tử tròn m