
vào.”
Võ Huyện lệnh ra một thân mồ hôi lạnh, khúm núm lí nhí
vài tiếng “Vâng”, liền lui ra cuối hàng không dám tiếp tục tùy liền mở
miệng .
Trên mặt Cổ Vưu Chấn vẫn nở nụ cười ấm áp như gió xuân,
nói: “Nhạc phụ đại nhân nói vậy nghĩa là không nhận ra tiểu tế, tiểu tế
chính là phụ thân của Văn Hiên. Chỉ vì trong nhà chuyện quan trọng quấn
thân, công việc trong triều bề bộn nên nhất thời khó có thể biết được
chỗ ở của nhạc phụ đại nhân cho nên đến tận bây giờ mới tới cửa bái
phỏng. Mong rằng nhạc phụ đại nhân đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu
tế tắc cái.”
Cận lão cha bên ngoài sân đã bị người trong thôn vây chặt trên mặt có chút cảm giác khó xử.
Vì sao Cổ Vưu Chấn này làm kinh động mọi người cả thôn đến vây quanh Cận
gia bọn họ như vậy, không cần nghĩ Cận lão cha cũng hiểu được.
Trước mắt bao người Cổ Vưu Chấn tuấn tú lịch sự, phong độ, lại lơ đãng để lộ
cho mọi người biết mình là quan nhất phẩm trong triều, thân phận như
vậy, người như vậy còn vô cùng khách khách khí khí với người Cận gia,
trước tình huống này cho dù Cận lão cha có muốn mời hắn ra ngoài sợ là
cũng không thể được .
Mấy người Cận gia đều trầm mặc không lên
tiếng chờ Cận lão cha tỏ thái độ. Cận Liễu Liễu đứng ở một bên trong
lòng ôm Cận Văn Hiên thật chặt khẩn trương nhìn Cận lão cha.
Nàng không suy nghĩ linh hoạt được như Cận lão cha nhất thời vẫn còn chưa ý
thức được chủ ý trong lòng Cổ Vưu Chấn, chỉ cảm thấy sự tình gây náo
loạn lớn như vậy về sau sợ là nhà mình ở trong thôn sẽ không dễ sống.
Cận lão cha trầm ngâm một lúc lâu quyết định để cho Cổ Vưu Chấn vào nhà nói chuyện.
Thứ nhất, hắn không muốn đứng trước cửa nhà cho toàn thôn xem chuyện hay.
Thứ hai, quả thật hắn cũng có vài điều muốn nói trực tiếp với Cổ Vưu Chấn.
Vì thế, hắn trầm giọng nói: “Cổ công tử, tình hình cụ thể lão phu cũng
không cảm kích. Nếu đã đường xa đến chúng ta cũng sẽ không có chậm trễ
việc của ngài. Mời vào trong nhà nói chuyện.”
Cổ Vưu Chấn là
người vô cùng thông minh linh hoạt, thấy quả thật mưu kế của mình đã
thực hiện được cũng vội vàng nghe theo tâm tư Cận lão cha, kêu đám thủ
hạ đi theo canh giữ cửa sân như vậy sẽ không sợ có người nghe lén.
Cận lão cha đi đầu dẫn đường đến phòng chính, mấy người khác cũng chỉ biết
đi theo vào, chỉ một mình Cận Liễu Liễu ôm Cận Văn Hiên đứng do dự trước cửa một lúc lâu.
Ngọc Trúc dẫn theo vài hạ nhân khác nâng khiêng hai chiếc rương đồ to đi vào phòng đặt xuống rồi lại đi ra. Nhìn thấy
Cận Liễu Liễu hắn cung kính hành lễ: “Tham kiến phu nhân. Tham kiến tiểu thiếu gia.”
Cận Liễu Liễu vẫn có chút cảm kích với Ngọc Trúc.
Nàng biết hắn là người tốt tự nhiên cũng không muốn giận chó đánh mèo
lên người hắn, chỉ nói: “Tiên sinh đừng gọi như vậy chúng ta không
phải…”
Ngọc Trúc cũng không nói nhiều chỉ đơn giản lại thi lễ mang theo hạ nhân trở lại cửa sân.
Cận Liễu Liễu sửng sốt một lát đến tận khi không nhẫn nhịn nổi những ánh
mắt đánh giá của mọi người bên ngoài mới ôm Cận Văn Hiên (trong lòng)
không yên tiêu sái vào trong nhà.
Cận lão cha mang theo Cổ Vưu
Chấn vào căn phòng A Bảo, A Bối thường dùng để đọc sách tập viết, Cận
gia tẩu tử đã sớm pha một ấm trà ngon lại cầm thêm nhiều điểm tâm thường dùng để đãi khách vào.
Cổ Vưu Chấn cười cực vì vui vẻ: “Đa tạ nhạc mẫu đại nhân.”
Cận gia tẩu tử cũng mặt mày hớn hở vừa định đáp hắn một câu đã bị Cận lão
cha nghiêm mặt không cho phép lại nuốt lời nói trở lại trong bụng.
Sau đó Cận gia tẩu tử lui ra ngoài đứng ngoài cửa cùng Cận Liễu Liễu nghe động tĩnh bên trong.
Trong phòng hai người ngồi trên hai chiếc ghế trúc đơn giản, không gian trong phòng cũng không lớn bởi vì thân hình Cổ Vưu Chấn cao lớn nên thoạt
nhìn căn phòng lại có vẻ nhỏ hẹp hơn vài phần.
Cận lão cha bưng một ly trà nhỏ cũng không vội uống chỉ nhìn bọt nước dao động trong ly trà đến xuất thần.
Đợi một lát, Cổ Vưu Chấn bắt đầu mở miệng : “Nhạc phụ đại nhân gần đây có
khỏe không? Không biết phương thuốc trước kia còn dùng được không. Nếu
không lần khác tiểu tế sẽ đưa ngự y đến bắt mạch cho nhạc phụ đại nhân
một chút.”
Cận lão cha ho khan một tiếng thật mạnh: “Cổ công tử,
cái gì nhạc phụ đại nhân linh tinh, lão phu không thể kham nổi. Nhà của
ta chỉ có một nữ nhi, mặc dù có làm lẻ nhà người, bất quá đáng thương
nàng mệnh khổ vị hôn phu đi sớm chỉ để lại hai người các nàng cô nhi quả phụ.”
Cổ Vưu Chấn một lòng muốn lấy lòng Cận lão cha, vẫn cười
nói: “Nhạc phụ đại nhân không cần chối từ chúng ta vốn là người một nhà, người là ngoại công của Văn Hiên, ta là phụ thân của Văn Hiên, ta không gọi người là nhạc phụ đại nhân thì nên gọi người là gì đây?”
“Nga, nói như vậy ngươi muốn đến là vì Văn Hiên nhà chúng ta.”
“Văn Hiên là cốt nhục của ta, ta đương nhiên muốn nghe hắn gọi ta một tiếng
cha. Bất quá lần này tiểu tế đến đều không phải là chỉ vì Văn Hiên, tiểu tế là muốn chính thức nói lời cầu hôn với người xin được cưới Liễu Liễu vào cửa.”
“Cưới? Hình như Cổ công tử đã có chính thất rồi.”
“Nhạc phụ đại nhân có điều không biết kỳ thật thời gian trước đây tiểu tế