
inh nhật, buổi trưa Cận gia tẩu tử và Cận Liễu
Liễu xuống bếp làm một bàn rượu thịt lớn tiếp đón Lê Tuyền mọi người
ngồi xuống.
Ngày hôm trước Cận Liễu Liễu đã mang Cận Văn Hiên lên trên trấn chơi đùa thỏa thích một ngày nên lúc này còn rất thích thú
cầm cái chong chóng mới mua không chịu buông tay.
Cận Liễu Liễu
bế Cận Văn Hiên đã thay một bộ đồ hoàn toàn mới đi ra một nhóm người vui tươi hớn hở cùng chơi với hắn, trong phòng phi thường náo nhiệt, đến cả Cận lão cha cũng cười không ngớt.
Mọi người đang rất vui vẻ bỗng nhiên con thứ hai của Ngô gia ở đầu thôn chạy đến vội vàng như bị lửa
đốt mông, nói: “Nhà các ngươi! Nhà các ngươi! Nhà các ngươi!”
Cận Liễu Liễu đã sớm đứng lên: “Nhị tiểu tử, có chuyện gì vậy? Không phải Văn Hiên nhà chúng ta lại làm gì chứ.”
Đứa nhỏ kia thở dốc mấy hơi, lắc đầu lia lịa: “Không phải, không phải! Ai! Các ngươi cùng ra xem đi! Mau ra xem thế nào!”
Cận Văn Hiên đã sớm không nhịn được đôi chân ngắn hoạt động chạy vội đi ra
ngoài, Cận Liễu Liễu sợ hắn bị ngã vội cùng A Bảo đuổi theo.
Này không được hoàn hảo, vừa ra tới, cừ thật nha!
Chỉ thấy tất cả người trong thôn đều ùa ra đường, trên đường lớn bụi đất bay mù mịt, dường như có người cưỡi ngựa đến .
“Có chuyện gì vậy?” A Bảo tò mò hỏi.
Nhị tiểu tử nói: “Đến nhà các ngươi a!”
“Ôi chao? Ta… Nhà chúng ta? Chúng ta… Không làm cái gì nha?” A bảo có chút lắp bắp nói.
Cận Liễu Liễu cũng hiểu được có chuyện kỳ quái, nhưng đám người cưỡi ngựa
đến càng lúc càng gần, nàng tập trung nhìn thiếu chút nữa thì tức giận
đến hộc máu.
Chỉ thấy bụi đất bay mù mịt bao phủ một đám người, rất nhiều người cao to cưỡi ngựa ăn mặc bất phàm.
Mà người đi trước cưỡi một con tuấn mã đen thùi, mặc một bộ hoa phục thiên thanh, đầu đội quan (mũ) ngọc bích, thắt lưng đeo một thanh thanh phong kiếm, khuôn mặt tuấn mỹ không giống người, đang cười tươi như hoa,
khiến cho nhóm đại cô nương, con dâu nhỏ trong thôn mê đến thần hồn điên đảo.
Người trong cái thôn này chưa từng gặp qua nhân vật tuấn mỹ và phô trương như vậy trách không được cả thôn đều đặc biệt đến xem náo nhiệt !
Cận Liễu Liễu giận đến cả người đều ở phát run, răng nanh gắt gao cắn cùng một chỗ.
Thật tốt!
Thật tốt!
Cổ Vưu Chấn ngươi quả thực làm thật là khéo a!
Đoàn người cưỡi ngựa không nhanh không chậm đi tới trước cửa Cận gia, lần này ngay cả Cận lão cha cũng đi ra xem tận nơi.
Cổ Vưu Chấn tiêu sái nhảy xuống lưng ngựa, đi một mạch đến trước mặt Cận
lão cha hai tay vái chào, tất cung tất kính khom mình hành lễ: “Tiểu tế
bái kiến nhạc phụ đại nhân.”
Mọi người ồ lên, tất cả nhóm thôn dân đến xem náo nhiệt đều phát ra một tiếng than sợ hãi.
Cả Cận lão cha và Cận gia tẩu tử đều mới là lần đầu nhìn thấy Cổ Vưu Chấn
cho nên cũng không biết hắn là ai. Cận gia tẩu tử bởi vì khuôn mặt Cổ
Vưu Chấn giống như không phải con người (ka ka, có cần nhắc lại 2 lần
ko?) mà giống thần tiên trên trời hơn nhất thời có chút ngây người.
Khi còn trẻ Cận lão cha cũng đã từng gặp qua những tình huống như thế này cho nên cũng không tới mức thất thần.
Nhưng bỗng nhiên nghe được thấy một nam tử xa lạ dung mạo đào hoa gọi mình là “Nhạc phụ đại nhân” thì dù là ai cũng sẽ cảm thấy đột ngột và kỳ quái.
Bất quá dù sao Cận lão cha cũng đã là tú tài dựa theo cách ăn mặc và lời
nói cử chỉ của Cổ Vưu Chấn liền đoán ra người này hẳn chính là cha của
ngoại tôn mình.
Lúc trước Cận Liễu Liễu nói chuyện ấp a ấp úng,
không nói rõ ràng cho Cận lão cha biết, thế cho nên đến bây giờ Cận lão
cha vẫn bất mãn với việc nữ nhi vẫn dây dưa không minh bạch với Cổ Vưu
Chấn, huống chi lâu như vậy không thấy bóng dáng tại sao hiện tại bỗng
nhiên xuất hiện .
Cho nên nhất thời Cận lão cha lạnh mặt lại
không nhanh không chậm nói: “Vị công tử này đa lễ, tiên phu của tiểu nữ
đã qua đời nói vậy công tử đã nhận sai người rồi.”
Lời nói này
tuy rằng khách sáo, nhưng lại gằn từng tiếng khiến cho người nghe có thể cảm thấy địch ý rõ ràng. Ngay cả Lê Tuyền cũng có chút ngẩn ra, hiển
nhiên là không nghĩ tới Cận lão cha lại đối địch với Cổ Vưu Chấn như
vậy.
Kết quả là Cổ Vưu Chấn còn chưa nói lời nào thì một nam tử
phì bạch (béo+trắng) trong đám người theo sau Cổ Vưu Chấn bỗng nhiên lên tiếng: “Thật to gan! Vị này là đương triều nhất phẩm Lại bộ Thượng Thư
đại nhân! Ngươi chỉ là dân đen sao có thể nói năng lỗ mãng!”
Thôn dân vây xung quanh sân sợ tới há hốc mồm, không nghĩ tới người này cư
nhiên lại có địa vị lớn như vậy mà dường như lão cha cận gia này cư
nhiên còn không muốn nhận thức vị con rể đại quan này đâu thật sự là
khiến người ta trăm tư không thể giải.(khó hiểu không thể giải thích
được)
Cận lão cha cười lạnh trong lòng, nguyên lai là đã thăng
quan trách không được chỉ cao khí ngang như vậy chạy đến nhà chúng ta,
cũng không hiểu được người này rốt cuộc là có tâm tư gì.(gióng trống
khua chiêng= phô trương)
Cổ Vưu Chấn ho nhẹ một tiếng, Ngọc Trúc
đứng sát cạnh hắn hiểu ý, vì thế mở miệng nói: “Võ Huyện lệnh, khi đại
nhân nhà chúng ta nói chuyện luôn luôn đều không thích người khác xen
mồm