
biết
tên thơm nức mũi vẽ loạn lên trên tóc nàng, sau khi gội sạch, tóc Cận
Liễu Liễu quả nhiên mượt mà như nước, đen bóng tỏa sáng.
Đợi cho
đến khi vị thuốc toàn thân đều bị tẩy sạch sẽ, Cận Liễu Liễu mới được
phép bước ra. Vị ma ma gầy yếu giúp nàng gội đầu lại đi tới, cầm một
chiếc khăn phi thường mềm mại giúp nàng lau khô bọt nước toàn thân.
Sau khi lau khô lau thể xong, nhưng không ai lấy xiêm y đến cho Cận Liễu
Liễu mặc, nàng vẫn chỉ biết dùng hai tay che trước ngực, hồ nghi nhìn
mọi nơi.
Chỉ thấy Hứa Tam Nương vẫy vẫy tay gọi nàng: “Liên phu nhân, mời đến bên này.”
Cận Liễu Liễu nghe lời chạy từng bước nhỏ đi qua, mặt Hứa Tam Nương tối sầm lại: “Liên phu nhân, trong vương phủ phu nhân không thể chạy loạn lên
như vậy. Nữ tử phải ôn nhu chậm rãi mới có phong vị.”
Cận Liễu
Liễu vừa thấy Hứa Tam Nương đã sợ hết hồn, đương nhiên không dám không
nghe lời nàng, chỉ có thể dừng bước chân lại, cơ hồ là hai dính chân vào nhau chầm chậm đi qua rồi đi qua.
Mày Hứa Tam Nương vẫn nhăn
lại, nhưng không cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo Cận Liễu Liễu nằm
xuống cái giường lớn vẫn còn được tẩm hương thơm ngào ngạt.
Cận Liễu Liễu nghe lời nằm xuống, nhưng là vì toàn thân không mặc gì, trong lòng nàng có chút e lệ: “Muốn, muốn làm cái gì?”
“Tất nhiên là nghiệm thân.” Thanh âm Hứa Tam Nương tựa hồ vĩnh viễn đều là
một loại âm điệu, nhẹ nhàng, ôn hòa: “Phàm là phu nhân từ bên ngoài đến, đều phải nghiệm thân.Tuy rằng ngài từng là cơ thiếp của người khác,
nhưng đã vào vương phủ, cũng phải nghiệm thân. Thiếp thân cần bảo đảm
thân thể ngài không có dị tật, hơn nữa cũng không có triệu chứng nan
kham nào.” (ta nghĩ đây là mí bệnh về xx00 đó a. Không bít có phải ko,
ai bít chỉ ta vs nhá)
Cận Liễu Liễu nghe cái hiểu cái không, nhìn gương mặt tao nhã của Hứa Tam Nương, muốn hỏi nhưng lại không dám lên
tiếng, đành phải gắt gao ngậm miệng lại, mặc cho nàng xử lý.
Hứa
Tam Nương thành thục thân thủ đem hai chân Cận Liễu Liễu mở ra, nàng tuy rằng ngậm chặt miệng, nhưng vẫn phát ra một tiếng thét chói tai, nhưng
là này tiếng thét chói tai còn vẫn chưa xong, đã bị Hứa tam nương lườm
một cái nuốt trở về.
Cận Liễu Liễu cũng không biết Hứa Tam Nương
muốn xem chỗ đó của nàng làm cái gì, chỉ cảm thấy phía dưới lạnh buốt
tựa hồ có một luồng gió lạnh thổi qua, toàn thân đều nổi da gà.
“Di?” Thanh âm vốn luôn vẫn vững vàng của Hứa Tam Nương bỗng nhiên thăng lên
một âm điệu: “Làm sao có thể đâu? Không có khả năng a?”
Nàng tựa
hồ là không tin những gì mắt mình nhìn thấy, vừa cẩn thận xem xét, bỗng
nhiên buông chân Cận Liễu Liễu ra, hỏi: “Liên phu nhân, không phải,
không phải là từ nhà Cổ đại nhân tới đây sao? Thiếp thân nghe nói ngài
là thiếp thất thứ ba của Cổ công tử.”
“Đúng vậy.” Cận Liễu Liễu thấy nàng hỏi kỳ quái, ánh mắt đều trợn tròn.
“Sao…..sao….sao… người, vì sao vẫn còn là tấm thân xử nữ?”
Cận Liễu Liễu đương nhiên nói: “Có chỗ nào kỳ quái sao?”
“Ách…” Hứa Tam Nương muốn nói lại thôi, cảm thấy không quá tiện tìm tòi nghiên cứu nhiều lắm. Vì thế lại nhấc một cái chân khác của nàng lên, bắt đầu
kiểm tra xem trên người nàng có vết thương không, thậm chí răng nanh có
chỉnh tề hay không.
Đợi cho nghiệm thân xong, Hứa Tam Nương gọi
người bưng tới một chén nước không biết là cái gì, kêu Cận Liễu Liễu lấy cái bàn chải nhỏ dính nước kia, tinh tế đem tất cả răng nanh chải sạch, sau đó lại súc miệng ba lần, mới gọi người cầm xiêm y hoàn toàn mới đến cho Cận Liễu Liễu mặc vào.
Cận Liễu Liễu chỉ cảm thấy xiêm y này từ trong ra ngoài vô cùng mềm mại thoải mái, mỗi một chiếc còn đều tẩm
hương, xung quanh quanh quẩn một làn hương thản nhiên, dễ ngửi thật.
Cũng không biết mặc như vậy đi ra ngoài có thể cảm thấy rất lạnh hay không,
thời điểm nàng đến vẫn phải mặc miên bào, hiện tại lại chỉ mặc ba tầng
tơ lụa mềm mại mỏng manh khinh sam.
Nàng giương mắt nhìn nhìn Hứa Tam Nương, cũng là một thân tơ lụa mỏng manh, đành không dám hỏi xin,
chỉ dám nghe mệnh lệnh vươn chân đến, để hai ma ma mặc bít tất mềm mại
cùng giầy thêu tinh mỹ vào cho nàng.
Đợi cho một thân xiêm y mặc
xong, Hứa Tam Nương tả nhìn hữu xem một cái, hơi gật gật đầu nói: “Quả
nhiên là con người phải dựa vào ăn mặc.”
Cận Liễu Liễu không có đáp lời, chính là cảm thấy một thân xiêm y tơ lụa trắng trong thuần khiết này có chút đau đầu.
Hứa Tam Nương như là biết nàng đang suy nghĩ cái gì, vừa mang theo nàng đến một gian phòng khác ngồi ở trước bàn trang điểm, vừa nói: “Liên phu
nhân nếu được ban thưởng tên là “Liên”, nên hiểu được tâm ý điện hạ.
Liên mỹ sống trong bùn mà không nhiễm, đẹp mà không yêu mị. Loại xiêm y
đơn giản này rất hợp, tất nhiên phải thế.”
Nói xong, Hứa Tam
Nương tự thân động thủ, cầm một khối vải dày không biết làm từ chất gì,
lau khô mái tóc đen cho Cận Liễu Liễu, đến tận khi sợi tóc trơn bóng mới dừng tay.
Nàng lại cuộn tay áo lên, cầm một chiếc lược ngà voi,
tinh tế chải vuốt từng sợi tóc của nàng, cuối cùng dùng một dải lụa xanh nhạt cùng màu với xiêm y, buộc một lọn tóc lại, còn lại sẽ tùy ý bay ở
sau