
đầu.
Sau đó, Hứa tam nương theo trên bàn cầm lấy một cái bình sứ nhỏ hình hồ lô ở trên bàn, dùng ngón giữa tay phải lấy từ bên trong
ra một loại cao mầu trắng ngà, nhẹ nhàng vẽ loạn ở trên mặt Cận Liễu
Liễu.
“Đây là trân châu tuyết nhũ cao, dùng dưỡng nhan là tốt
nhất.” Hứa Tam Nương không đợi Cận Liễu Liễu hỏi ra miệng, liền giải đáp nghi hoặc trong lòng nàng.
“Nga.”
Tiếp theo, nàng không
vẽ loạn trân châu phấn linh tinh gì đó lên mặt Cận Liễu Liễu, mà là trực tiếp mở ra một cái hộp nho nhỏ bằng vàng, lấy từ bên trong ra một loại
cao đỏ sẫm hương khí thơm nức mũi, hòa tan vào nước trong, vẽ loạn ở
trên môi cùng trên gương mặt Cận Liễu Liễu.
Sau khi vẽ xong, Hứa Tam Nương liền dừng tay, nói: “Tốt lắm, có thể đi gặp điện hạ rồi.”
Cận Liễu Liễu nghi hoặc nói: “Nga, nhưng là hắn không phải đã đi hoàng cung sao?”
Mặt Hứa Tam Nương đen lại: “Liên phu nhân phải ghi nhớ, cho dù điện hạ có
yêu thương người như thế nào cũng là chủ tử. Các phu nhân nói chuyện với chủ tử, cũng không được vô lễ như vậy. Vô luận vào thời điểm nào cũng
phải gọi một tiếng ‘Điện hạ’ mới được.”
“Vâng, ta đã biết.” Cận Liễu Liễu cúi đầu đáp ứng .
Cái việc ngay cả nói chuyện đi đường đều phải chú ý, làm cho nàng giật mình về khoảng thời gian khi mới tới Cổ gia. Trước mắt lại hiện lên bóng
dáng Cổ Vưu Chấn, trong lòng cư nhiên đau xót.
Hứa Tam Nương mắt
lạnh nhìn nàng, nhìn ra trên mặt còn biểu tình tơ vương tình nhân, đợi
trong chốc lát mới nói: “Ta thấy Liên phu nhân thật sự tuổi trẻ, mới có ý tốt nhắc nhở ngừơi. Nếu vào vương phủ, nên toàn tâm toàn ý hầu hạ điện
hạ cho tốt, tâm tư này ta khuyên người vẫn nên cắt đứt là tốt nhất.”
Trong lòng Cận Liễu Liễu cả kinh, mở to hai mắt nhìn về phía Hứa Tam Nương,
trong mắt nàng cư nhiên có một chút đồng tình chợt lóe qua, tiếp theo,
hết thảy như thường tiếp tục nói: “Bưng trà lên.”
Một ma ma bưng
lên một ly trà nhỏ, Cận Liễu Liễu vốn không khát, nhưng nhìn đến biểu
tình Hứa Tam Nương, vẫn ngoan ngoãn uống hết nửa chén. Chỉ cảm thấy rất
ngọt, cũng không hiểu được là trà gì.
“Đây là trà dùng thảo dược cùng mật điều chế ra, có thể làm thơm miệng.” Hứa Tam Nương giải thích nói.
Uống trà xong, Cận Liễu Liễu đã bị mang ra phòng ngoài, nói là phải đi gặp
điện hạ. Trong phòng lại ấm áp như xuân, nhưng chỉ cần đi ra ngoài, liền cảm thấy hàn khí bức người, thình lình Cận Liễu Liễu run run một chút.
Ngay sau đó một chiếc áo choàng dày được khoác lên người Cận Liễu Liễu, nàng cúi đầu nhìn nhìn, đây cũng là một chiếc áo choàng làm từ da lông tuyết trắng, cũng giống với chiếc áo trước kia của nàng.
“Chiếc áo choàng kia của ta đâu?”
” Quần áo mang từ bên ngoài mang vào, mỗi một thứ đều không được giữ lại phải thiêu hủy .”
“Cái gì?”
Cận Liễu Liễu cả kinh nói: “Nhưng là… Nhưng là…”
“Vì an toàn của điện hạ, Liên phu nhân mỗi lần đến Tây Đô cũng sẽ bị kiểm
tra một lần. Về phần xiêm y, điện hạ thích loại thượng hạng, xiêm y bên
ngoài vô luận chất liệu thợ khéo cũng không thể lọt vào mắt điện hạ. Dù
sao Liên phu nhân sau này cũng sẽ không mặc lại, giữ lại cũng vô dụng,
tất nhiên là thiêu hủy.”
Nước mắt Cận Liễu Liễu rớt xuống: “Những cái đó, ta van cầu ngài không cần thiêu hủy xiêm y của ta. Phải dùng
rất nhiều bạc để mua, thiêu hủy rất đáng tiếc a.”
Hứa Tam Nương
hồi lâu không nói gì, hơn nửa ngày sau, nàng nhìn vào mắt Cận Liễu Liễu, nói: “Lần này cho qua, thiếp thân sẽ sai người đem xiêm y của ngài cất
trong khố phòng.”
“Đa tạ ngài, đa tạ ngài .”
Hứa Tam Nương không thèm nhắc lại, chỉ gọi người khiêng một chiếc nhuyễn kiệu lại
đây, đỡ Cận Liễu Liễu ngồi lên trên. Đang chuẩn bị xuất phát, đã thấy
một thị nữ vội vàng chạy tới.
“Chuyện gì?”
“Điện hạ đã sắp đến Liên cư, bảo ta lại đây hỏi Hứa quản sự một chút người có tốt không.”
“Tốt lắm, đi đi.”
Vì thế đoàn người đẩy nhanh cước bộ, cơ hồ là chạy vội đến sân trước Liên
cư. Sau đó Hứa Tam Nương bỗng nhiên lên tiếng kêu mọi người bước chậm
lại, chính mình cũng sửa soạn lại đầu tóc, thong dong tiêu sái vào sân.
Cận Liễu Liễu ngồi ở trong nhuyễn kiệu chạy nhanh như bay, cư nhiên không xóc nảy chút nào, trong lòng đã sớm lấy làm kỳ lạ.
Nhất thời Hứa Tam Nương vươn một bàn tay ra, giúp đỡ nàng đi ra nhuyễn kiệu, lại đi vào trong phòng chính.
Hàn Thượng đã sớm chờ ở bên trong, mới nửa ngày không gặp, hắn cư nhiên đã thay đổi một bộ xiêm y.
Tuy rằng vẫn là một thân bạch y, nhưng cũng có thể nhìn ra cái áo bào trắng này dùng ngân tuyến xen kẽ với tơ mà dệt thành, ở cổ tay áo còn thêu
hoa văn tinh xảo xinh đẹp.
Hắn vừa nhìn thấy Cận Liễu Liễu, liền
khen nói: “Tam Nương cố nhiên là công phu không tồi, lần này mới xem như thấy được khí chất đặc biệt của Liễu Liễu. Người đâu, ban thưởng!”
Hứa Tam Nương quỳ xuống lĩnh thưởng, tiếp theo lại nói nhỏ với Hàn Thượng
một câu, hai mắt Hàn Thượng lập tức tỏa sáng: “Thật sự?”
“Thiếp thân tự mình xem qua, không thể sai.”
Hàn Thượng cười ha ha, một đôi mắt hoa đào sóng mắt lòe lòe, làm cho vài thị nữ cùng lão ma ma chung quanh đều xấu hổ đỏ mặt.
Chỉ có mình Cận Liễu Liễu, cúi