
lúc 7h, thông báo cho cái thằng thủ lĩnh gì đó của mày, nếu nó ko phải là chó cụp đuôi thì đến đây. Yên tâm, bọn tao sẽ nương tay
khi nó xin tao tha cho cái mạng chó của nó.
– “Được! Mày chờ đó” – Du côn một.
Nói rồi bọn chúng kéo nhau hằm hằm bỏ đi.
– “Đúng là bọn liều mạng” – Nó liếc nhìn bọn chúng nhếch miệng khinh bỉ rồi tống nốt miếng bim bim vào họng phủi phủi tay.
– Bây giờ người liều mạng mới là cô đó Vu Hiểu Minh. CÔ KÊU AI LÀ BÒ HẢ??????
-“Hey Anh Vũ” – Nó giơ tay vẫy chào ra đằng sau Thành Phong mỉm cười thật tự nhiên.
– “Đâu?” – Hắn theo quán tính quay
lưng lại thì thấy một ông già lụ khụ chống gậy cất từng bước khó khăn
băng qua đường, và khi kịp phát hiện ra là mình bị lừa thì cũng là lúc
nó đã cao chạy xa bay từ lúc nào rồi, hắn liền nhanh chân đuổi theo
miệng ko ngừng lẩm bẩm nguyền rủa – “CON HEO KIA! ĐỨNG LẠI CHO TÔI”.
Lúc này tại nhà Nguyệt Vy.
“Chỉ một câu nói còn vài phút thôi
Là mình chia tay anh ơi em đâu có hay
Và rồi anh nói mình kết thúc thôi chấm hết bao hy vọng của em
Một mình em đứng một mình dưới mưa
Và gọi tên anh trong không gian như vỡ tan
Rồi nhận ra chỉ còn lại mỗi em mỗi em mà thôi!”
( Chuông điện thoại của Nguyệt Vy – “Khi em nhận ra”)
– “A nhô! Nhao nhe nhè!” ( Tao nghe nè ) – Giọng ngái ngủ của Nguyệt Vy
- “Tối nay 7h gọi tụi đàn em tới … nghen” – Nó.
– Y ậy? ( Chi zậy )
- Thì là vầy nè @#$%^&*!@#$%^&*. Hiểu chưa?
- Má! Dám sỉ nhục Ác Ma hả? Bọn này điên rồi. Lâu lắm tao chưa được exercise đó!
- Tối nay có cả Phong Vũ nên tranh thủ xử xong rồi biến. Mài kêu Henry luôn nghen.
– Ok mày!
6h30, tại nhà nó.
– “Papa yêu dấu! Con đi uống trà
sữa với Nguyệt Vy và Quốc Bảo một lát rồi về nha. Papa đừng chờ cửa con
làm gì nghen” – Ko để papa nói nó liền “đánh nhanh rút gọn” chạy lại hun cái “chóc” lên má ông rồi dắt xe ra khỏi nhà phóng bạt mạng đến địa
điểm.
– Alô Kindy! Bọn mày đang ở đâu đó? Sao?…Ờ!… Vậy đợi ở đó đi, đừng để tụi Phong Vũ thấy. 10p sau tao có mặt.
Kéttttttttttt.
– “Chị hai! Muốn ám sát em nữa hả?” – Quốc Bảo hét lên sau cú thắng xe ngoạn mục của nó sát ngay bên người
cậu ta, chỉ còn cách vài centimet là có người xuống dưới bầu bạn với
Vương tiền bối rồi.
– “Sao rồi! Diễn ra chưa?” – Nó nôn nóng hỏi.
– “Bọn chúng tới rồi còn Phong Vũ thì chưa có mặt. Sao đây? Rửa hận trước hay nhường?” – Nhỏ.
– “Đi thôi!” – Nó ra lệnh cho đàn em rồi phóng xe tới chỗ bọn Thanh Long.
Cả đám mấy chục chiếc môtô đua rít
gió lao đi rồi thắng lại đối điện với đám đàn em của Thanh Long bang.
Một tên cao to nhìn khinh khỉnh rồi nói với giọng thách thức:
– Bọn mày là Phong Vũ à?
– “Ha ha. Đến Phong Vũ hay Ác Ma mà bọn mày còn ko nhận ra thì cút mẹ ra khỏi chốn giang hồ này luôn cho
rồi” – Quốc Bảo tháo nón bảo hiểm ra rồi bước xuống xe nhếch mép cười ha hả.
– “Sorry bọn bây vì tụi tao đến
muộn, tao phải cho đám chó ở nhà ăn rồi mới đến đây dẹp loạn chúng mày
được nên hơi lâu” – Nhỏ lắc đầu tỏ vẻ hối lỗi.
Tên thủ lĩnh tức lộn ruột vì bị tụi nó xem thường ko bằng cả một con chó nhưng rồi cũng phải lấy lại phong
độ mà lên tiếng – “Con chó nhà mày nên xích lại rồi trông cho cẩn thận,
coi chừng bữa nào bọn tao qua bắt làm “cầy giả heo” xơi bây giờ đấy! Tao còn tưởng mày tiếc cơm chó nên giờ này mới ra chứ, biết ơn là vẫn ko
trốn”.
Nói rồi hắn ngửa cổ lên trời cùng với lũ đàn em cười sằng sặc. Nguyệt Vy nuốt cục tức trong họng rồi thản nhiên đáp:
– “Tao cũng tiếc lắm chớ, mỗi tội nó cứ giữ cơm khư khư để chờ mày vào ăn cùng. Haizz… Buồn lắm cơ!”
Lần này đến phiên tụi nó ôm bụng mà cười đến nỗi Quốc Bảo chịu không nổi phải ngả ngửa dựa vào xe mà lấy
khăn giấy chùi nước mắt lia lịa, còn bọn kia chỉ chực lao vào chém nát
đối phương, nhưng dễ gì thực hiện được ảo mộng đó.
– “Mẹ bà tụi mày! Ngon thì xông lên đi đừng nói nhiều làm mất thời gian của bọn tao” – Đàn em Thanh Long lên tiếng.
– “Tao nghe nói bọn mày sỉ nhục Ác
Ma rằng bọn tao ko xứng đánh xách dép cho bọn mày đúng ko? Được thôi!
Tao sẽ cho bọn mày xem ai mới đáng là kẻ xách dép” – Nói đoạn nó trừng
mắt ra lệnh – “Đập gãy tay bọn nó, ko tha bất kì thằng nào”.
Hai bên nhào vô chỏang nhau chí
chóe chỉ riêng nó, Quốc Bảo và Nguyệt Vy thì ngồi ngoài xem, âm thanh
gập gộc xé gió, tiếng la oai oái cùng với mùi máu bốc lên tanh rình nồng nặc khó chịu vô cùng. Quốc Bảo chán nản vì phải ăn ở ko liền quay sang
nhìn nó hỏi:
– Sao chị hai ko để em với Kindy tham gia?
– Hai đứa mày vô thì thành cháo hết còn gì đâu dành cho bọn kia chứ? Cứ ở đó mà xem phim đi, chừa cho tụi
nó miếng cơm, tao bảo đảm Phong Vũ tới rồi nhưng còn chưa ra mặt vì thấy bọn mình.
Quả ko sai, chưa đầy 10p sau thì
tiếng của Thành Phong vang lên khiến tất cả phải dừng lại mà quay về
phía phát ra âm thanh đó.
– Thông tin của Ác Ma cũng nhanh quá nhỉ. Phải chăng các người cài do thám ở chỗ bọn tôi đấy hử?
– “Bọn tôi chờ ba người lâu lắm rồi đấy, tên thủ lĩnh này sẽ là phần thưởng dành cho ai chiến thắng. Sao?
Bên Phong Vũ có dám tham chiến ko?” – Nói rồi nó quay sang nháy mắt thầm cười với Quốc Bảo và