
nh, ko có ai hắn mới gật đầu ra hiệu. Rồi giờ chơi đã điểm,
nó tiến lên một bước, hất mặt nhìn Lệ Phi đang tức tối.
– Hôm qua Quỷ Vương dần tao một trận thừa sống thiếu chết đấy. Xem ra hôm nay tao đành phải xử đẹp em gái
đại ca Minh “cùi” cho đỡ tức rồi tính tới thằng anh mày sau.
– “Hôm qua là tụi bây phá Mizz phải ko?” – Lệ Phi nhìn nó với ánh mắt đầy căm phẫn.
– “Ko phải bọn tao” – Nguyệt Vy lắc lắc đầu chối đây đẩy.
– “Nếu vậy thì là ai?” – Lệ Phi tức giận hét lên.
– “Mày biết Ác Ma và Phong Vũ chứ? Là hai hội đó đấy” – Quốc Bảo cười rất tươi làm lũ con gái phe kia thoáng đỏ mặt.
– “Ko thể nào. Quỷ Vương đâu xích mích gì đến hai hội đó?” – Lệ Phi rùng mình nói rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần ngay.
– “Tại mày ko biết đấy thôi ha ha ha” – Quốc Bảo cười đểu hất mặt lên trời, lần này là có vài đứa xịt cả máu mũi rồi.
– “Ko nói nhiều. Lên cho chị. À chừa con tự kỉ đó lại” – Nó ra lệnh rồi dần dần tiến tới bên cạnh Lệ Phi.
Cô ả tưởng nó ko biết đánh nhau hay sao mà cứ vơ ba cái võ mèo cào, chó sủa ra mà đối phó, lâu rồi ko đánh
nhau ( mới hôm qua còn một trận trời long đất lở mà bày đặt xạo ), bữa
nay coi như cho nó thư giãn gân cốt sau một trận long hổ tranh hùng hôm
qua. Tung một cú đá xóay vào mặt Lệ Phi làm cô ta ngã lăn ra đất, nó
tiến nhanh tới nắm tóc vực cô ta dậy, tát liên tục vào má cho tới khi
mặt ả rạn ra những vết thương đang dần dần rỉ máu. Nó buông ra rồi lùi
về phía sau. Tất cả bọn đàn em đều bị đánh bại bởi bốn con người, thật
khủng khiếp.
– “Liệu hồn mà tránh xa bọn tao ra, nếu không tao ko nể mặt đâu” – Nói rồi nó quay người bỏ đi.
Chợt một mũi dao sáng lóa lao nhanh về phía nó, nhưng may thay đã bị Quốc Bảo tung chân đá bay con dao, cậu còn ban cho Lệ Phi một cú đá thẳng vào mặt làm cô ta bay xa vài mét lăn đùng ra đất ngất xĩu.
– “Con hèn!!!” – Thịnh tức tối chữi đồng thời tặng cho ả thêm vài cú đá vào người rồi cũng quay đầu bỏ đi.
Lên tới lớp, nó bắt gặp ngay ánh mắt nghi ngờ, lạnh băng của Thành Phong khiến bản thân bất giác rùng mình. – Ba người đi đâu nãy giờ đó?
Trong khi nó và Nguyệt Vy đang cứng họng ko biết trả lời như thế nào thì Quốc Bảo gãi gãi đầu – “Đi tập thể dục cho dãn gân cốt ý mà!” – Rồi cậu ta cười, một nụ cười mê hồn trận.
– “Tập thể dục gì giờ này? Nắng
chang chang. Mấy người làm bọn tôi nghi ngờ quá nha” – Vương Hòang nhìn
Nguyệt Vy với ánh mắt tức tối chen vào. Anh chàng đang ghen ý mà.
– “Quen rồi!” – Nó cười xòa chỉ mong mấy người bọn họ đừng nghi ngờ nữa.
– “Vết thương chưa khỏi hẳn mà cứ
lo chạy lung tung, lỡ bị gì nữa thì sao hả?” – Thành Phong vừa kéo nó về chỗ ngồi vừa mắng…yêu làm nó cứ há hốc mồm mà nhìn còn mặt thì đã đỏ
chót tự bao giờ.
Lúc này, cả lớp nhìn hai người bọn họ đầy ngạc nhiên xen lẫn ghen tị, bốn người kia thì nở nụ cười nham hiểm chưa từng có.
– “Ý Vy Vy à! Em về chỗ ngồi đi
nào, em chưa khỏe coi chừng vết thương lại đau thì anh biết làm thế nào
hả?” – Quốc Bảo cười cười giả bộ đỡ tay dẫn nhỏ về chỗ mình ngồi xuống.
– “Ý Bảo Bảo à! Em ko sao đâu, anh
lo cho em như thế làm em ngại lắm hí hí” – Nhỏ cũng giở trò hùa theo
chọc nó cho mọi người xem. Cả lớp thì chóang tập hai với cặp đôi bát
nháo của trường.
Nó biết rõ hai người này đang lợi
dụng địa hình chọc mình đây mà, nhưng chịu thua dễ dàng như vậy thì mất
mặt Zinny ngay, nó nhanh nhẫu nhăn nhăn mặt tỏ vẻ lo lắng đốp lại liền.
– Ủa? Nguyệt Vy, mày có bầu hay sao mà Quốc Bảo phải đỡ mày như người sắp đẻ vậy?
Hai người vừa được nhắc đến trong
câu nói trên thì vừa bị đơ tòan tập vừa bị sock, mí mắt cứ giật giật
liên hồi, những người còn lại thì cứ thế phá lên cười như chưa bao giờ
được cười.
– “Vu Hiểu Minh, mày được lắm, coi
tao làm gì mày nè!” – Nguyệt Vy sắn tay áo toan bước về phía nó định dần một trận cho đỡ tức.
Lúc này Thành Phong mới đứng lên
tạo thành vách tường kiên cố ngăn cách nó với nhỏ lại thành hai phòng
tuyến – “Cậu đụng vô Hiểu Minh thì coi chừng…”
– “COI CHỪNG CÁI GÌ HẢ???” – Nhỏ ko còn nể nang gì nữa hét vô mặt hắn.
– “COI CHỪNG CÁI MẠNG CỦA VƯƠNG HÒANG NHÀ CÔ ĐÓ!!!” – Hắn đốp chát lại.
– “VƯƠNG HÒANG NHÀ CÔ???” – Đồng thanh của nó, Quốc Bảo và Anh Vũ đó, cả ba nhìn nhau mắt chớp chớp liên tu bất tận.
– “Cái tên óc khỉ này là gì mà tôi
phải coi chừng chứ?” – Giọng nhỏ tuy đã nhỏ nhẹ lại vài phần nhưng vẫn
còn thể hiện rõ sự ngại ngùng mắc cỡ.
– “Cô kêu ai là óc khỉ hả?” – Vương Hòang chống nạnh phản bác nhưng miệng vẫn nở một nụ cười.
Nó lúc này vẫn còn cái cảm giác vui vui, ngồ ngộ trước thái độ của Thành Phong, anh đang bảo vệ, đang lo
lắng cho nó ư? Đã lâu rồi nó chưa cảm thấy con tim phản chủ đập nhanh
đột xuất như lúc này kể từ…kể từ cái ngày đó, cái ngày người đó đã bỏ
rơi nó mà ra đi ko một lời từ biệt. Nó đã tự hứa với lòng rằng sẽ ko bao giờ rung động trước bất cứ một tên con trai nào nữa. Nhưng rõ ràng lúc
này đây, nó lại tự mình phá bỏ cái lời hứa của bản thân ngày xưa. Nó tự
hỏi lòng mình, phải chăng mình đã sai, phải chăng mình lại yêu? Thành
Phong có gì ko được chứ? Nhưng nó vẫn ko thể, ko t