
n Phi Hồ vướng víu, nói với Trần Hiểu Sắt: "Anh đi tìm một chỗ cho nó." Vì vậy Phi Hồ đáng thương bị Liên Hạo Đông đưa tới một phòng huấn luyện quân khuyển ở trụ sở. Cô hỏi: "Đưa nó tới đó vậy nó theo em thế nào?"
Liên Hạo Đông nói: "Ngày mai bảo bọn họ đưa tới cho em."
Cô lui lại sau nhìn, Phi Hồ nửa cụp mắt, mắt liếc thế giới, khinh thường hai người. Sau khi tới nơi, anh dắt Phi Hồ xuống xe, hỏi cô: "Em chờ anh về hay là xuống với anh?"
Cô nghe tiếng quân khuyển bên trong phát ra tiếng kêu như sói tru thì hơi sợ, tỏ vẻ không muốn. Anh liền đi một mình.
Trở về nhà Liên Hạo Đông đã sắp mười hai giờ. Đây là lần đầu tiên cô bước vào quân đội, đều cảm thấy vô cùng tò mò với tất cả mọi thứ. Khoảnh khắc khi đèn sáng lên, cô cảm thấy ánh sáng của Liên Hạo Đông làm mù hai mắt mình.
Nội vụ thật tốt quá. Hạt bụi nhỏ cũng không dính trên đất, quần áo màu trắng sữa treo chỉnh tề trong tủ bằng sắt, nhìn chỗ nào cũng viết hai chữ sạch sẽ. Còn có miếng đậu hũ vuông chằn chặn. Huấn luyện quân sự xong, cô chưa từng thấy thực tế, bỗng lại thấy, hơi có cảm giác về lại năm mười tám tuổi.
Cô kết luận anh là một người siêu cấp phân liệt, người trước người sau hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau. Cô thấy anh là người u ám, đáng ghét nhiều hơn. Đây là một quái nhân biến hóa nhiều mặt. Cô đã từng nghĩ một người có bảy tám nhánh như anh sao lại không biết xấu hổ mà làm gương cho người khác được? Bây giờ mới phát hiện anh cũng có chút tài năng thật.
Thật ra thì chỗ này của Liên Hạo Đông không ai tới kiểm tra nội vụ nhưng anh vẫn yêu cầu mình nghiêm khắc. Đây là nguyên tắc của anh, nguyên tắc sinh hoạt trong đơn vị. Trong đại viện và trong nhà lại khác.
Anh kéo rèm cửa lên, nói với cô: "Lấy dép lê ra cho anh."
Cô nói: "Anh không tự đi lấy được à?"
Anh đã bắt đầu cởi quần áo, nói: "Làm quân tẩu, lấy giúp chồng vất vả một ngày đôi dép mà cũng không muốn à?"
Cô mất hứng. Cô cũng không phải cô nhóc, sao anh luôn sai cô đi làm mọi chuyện chứ? Thật là đáng ghét. Cô dùng chân đá dép tới cho anh. ANh liếc cô, lắc đầu, dẫm dép dưới chân, nói: "Ở đây phải nghe lời. Không nghe lời, tự gánh lấy hậu quả."
Cô đi tới bên cạnh anh, dùng tay chỉ vào ngực anh đầy khiêu khích, nói: "Anh định dùng cách gì với em?"
Anh kéo cô vào lòng, nói: "Vậy phải xem em phạm phải sai lầm gì. Ví dụ, bây giờ dùng tay chỉ chồng là không đúng, chờ bị trừng phạt đi."
Bóng dáng hai người in trên cửa sổ, trong ký túc xá binh lính đối diện như nổ nồi. Bọn họ không ngủ được là vì chờ thấy đèn sáng phía đối diện, sau đó nghe trộm góc tường.
Lá gan những người này luôn lớn, lòng cũng cẩn thận, vì vậy chắc chắn đêm nay sẽ trình diễn một cuộc nghe trộm tường và án lớn kinh tâm động phách.
Những binh sĩ hạt giống này vốn không thấy được lầu đối diện, có điều cài ít gian tế nằm vùng mà thôi. Chỉ cần đèn sáng lên là báo ngay cho những binh sĩ hạt giống. Binh sĩ hạt giống được tin rất nhanh, mấy chục người thích xem náo nhiệt đã tụ tập xong.
Cảnh giới của lầu Liên Hạo Đông ở được nới lỏng, không có chiến sĩ đứng gác nhưng có thể có người gác dưới chỗ binh sĩ hạt giống canh gác, đi xuống thế nào là một vấn đề. Còn phải tránh cả tuần tra ban đêm duy trì trật tự, sau đó mới có thể lên tới chỗ khu ở của sĩ quan của Liên Hạo Đông. Lúc lên lầu có tiếng vang quá lớn, cách tốt nhất là leo tường, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp của bọn họ là leo núi hoặc là leo tường bằng thang.
Bọn họ leo lên dưới bệ cửa sổ như con mèo, nhìn hai đội tuần tra duy trì trật tự đi qua, lập tức hành động. Bọn họ muốn trước khi đội tuần tra thứ hai tới thì nhảy xuống lầu, tránh khỏi lính gác, sau đó d'đ'l'q'đ xông qua bằng tốc độ nhanh hơn, leo lên tầng bốn Liên Hạo Đông ở.
Ở đây bất kể là khu nhà ở của thủ trưởng hay là ký túc xá của binh sĩ cũng đều là mặt hướng về hành lang dài. Một mặt là để dễ tập hợp, mặt khác là cũng để dễ phơi quần áo. Cho nên nguyên nhân Liên Hạo Đông sợ bị nghe tường là đây. Hành lang dài dằng dặc có thể chứa được rất nhiều người.
Mười mấy binh sĩ hạt giống lần lượt bò lên tầng bốn như kiến bò lên dây leo, đạp bệ cửa sổ, vô cùng cẩn thận. Thắt lưng cong như mèo đi ban đêm, một người tiếp theo một người, vô cùng có trật tự, dùng tốc độ nhanh nhất để trèo lên thành công nhanh nhất là mục đích của bọn họ.
Từng gặp Spider Man chưa? Bây giờ những người này là một đám Spider Man ngoài thực tế, tay chân như xúc tu động vật, bò, bò, bò, nhảy lên. Chỉ lát sau toàn bộ mấy người bọn họ đã nhảy tới ngoài cửa phòng Liên Hạo Đông.
Liên Hạo Đông đã tắm xong. Anh vừa lừa được Trần Hiểu Sắt để kỳ lưng giúp anh. Lúc đó anh làm thế nào? Lúc toàn thân anh ướt nhẹp đi vào phòng ngủ, định lên giường thì bị cô ngăn lại, hỏi: "Sao anh không lau đi? Anh nhìn xem, toàn là nước."
Liên Hạo Đông nói: "Ở đây anh luôn như vậy. Em quen là được thôi." Quan trọng là Trần Hiểu Sắt người ta đã tắm xong, bôi kem dưỡng da. Lúc anh lên giường thì nhất định là muốn ôm người ta ngủ. Ướt nhẹp như vậy đáng ghét biết bao nhiêu. Cô đành phải chủ động lau giúp anh. Anh vuốt đầu người ta, nhắm mắt lại, hưởng thụ