
g nạnh, bò qua chỉ lên gáy anh: "Anh hư hỏng như vậy coi chừng kiếp sau đầu thai không có lỗ đít đấy."
Liên Hạo Đông: "..."
Cô lại phạm vào quân uy của anh, không thể không trừng phạt cô một chút. Anh giữ người đang định chạy lại, âm trầm mà nói cho cô biết: "Nói cho em biết, cách hiệu quả nhất để dạy dỗ người phá phách chính là ăn miếng trả miếng. Em cũng vậy, neeys không phục thì anh cũng sẽ có cách làm em tâm phục khẩu phục."
Cô run run nói: "Anh dám động một đầu ngón tay bà đây, bà đây trở về Bắc Kinh."
Liên Hạo Đông bóc trần cô, vỗ một cái lên mông cô, nói: "Để xem em có đi được hay không? Hôn anh."
Cô cũng bị chọc giận, vừa rồi còn tốt đẹp, tự nhiên thay đổi tính nết, không phải biến thái thì là gì? Liên Hạo Đông, mẹ nó anh chính là báu vật biến thái chính hiệu.
Lần làm này mãnh liệt hơn lần ở thành phố Z thứ yếu kia rất nhiều, không có khúc dạo đầu và từ từ quá mức, chỉ có mục đích kia. Anh muốn cô, phát hết quân uy chưa phát với đám binh sĩ kia trên người cô. Phản ứng thân thể cô luôn nhạy cảm và nhanh nhưng thật sự là anh quá thô bạo, từng lần vừa sâu vừa độc ác như thể phải đâm thủng thân thể cô.
Hôm nay anh rất khác thường, rốt cuộc là ai kích thích anh? Cô cầu xin tha thứ, khóc hu hu nghẹn ngào, đùi cũng không còn sức mà ôm eo anh. Điều kiện ở đây không thể so với thành phố Z, không chỉ phòng cách âm kém hơn, mà chất lượng giường cũng kém. Tuy là giường hai người nhưng thật ra chỉ là cái giường sắt hai người. Tiếng kẽo kẹt rất có cảm giác nhịp ngàng, có thể đoán được Liên Hạo Đông đã từ một sâu một cạn biến thành ba cạn một sâu.
Anh hôn lên nước mắt cô, nói: "Sau này còn nói bậy hay không?" Cho cô một cơ hội.
Vì cô nói loạn nhưng không chịu thiệt thòi lấy một lần, vừa buồn vừa tức trả lời: "Mẹ kiếp anh không quản được."
Còn không thay đổi? Vậy cũng đừng trách anh không cho cô cơ hội. Bất kể lính của anh hay là phụ nữ của anh, anh đều phải khống chế trong lòng bàn tay. Anh nhất định phải để cho cô phục tùng anh.
Lần này nước mắt vợ chảy hơi nhiều, toàn bộ nước mắt rơi trên mặt anh. Anh không lau cho cô mà dùng miệng mình hôn lên những giọt nước mắt đó. Liên Hạo Đông anh lúc ngủ cũng không buông Trần Hiểu Sắt ra. Hai tay cô bị anh bắt chéo sau lưng. Cô bị anh khống chế trong lòng.
Nhất định anh phải để cô biết anh có thể cưng chiều cô nhưng cũng có thể nắm cô trong tay.
Lúc bình minh, những binh sĩ hạt giổng mệt như lừa kia lần lượt quay về ổ, sau khi vào trụ sở thì từng người nằm vật ra đất. Bọn họ giương mắt nhìn phòng xuân của Ma Quân Liên Hạo Đông. Anh đang d)đ)l)q)đ uống trà xanh, nhàn nhã ngắm cảnh. Phong cảnh ở đây thật đẹp, trước không có thôn, sau không có phòng trọ, ngập tràn trong mắt là màu xanh biếc, còn có một vùng biển rộng gợn sóng nơi xa.
Xuân triều đã qua, hôm nay cũng hẳn nên để mấy binh sĩ này xuống biển bắt ít hải sản về ăn nhỉ? Anh muốn nếm mùi vị cá thạch ban vừa bắt được. Đây chính là nguyên liệu nấu ăn bổ thận thượng hạng đó.
Cuối cùng, anh thấy có người đeo súng chạy về từ ngoài trụ sở. Anh cầm ống nhòm lên xem, là Kim Thiểu Dương. Kim Thiểu Dương vào tới nơi thì lấy thẳng cái mũ xuống, người đã ướt đẫm, mồ hôi nhỏ giọt trên tóc, sáng lấp lánh như sao dưới ánh mặt trời.
Cứ như vậy, cúi đầu, từ từ đi về phía trước,
Liên Hạo Đông thả ống nhòm trong tay xuống, lẩm bẩm: "Còn chịu đựng tốt."
Đám binh sĩ hạt giống này vừa nằm không tới một giờ thì còi báo rời giường vang lên. Rất nhiều người không kịp thay quần áo liền ra ngoài tập thể dục. Tăng phạt là tăng phạt, huấn luyện cơ bản nhất này vẫn phải tiếp tục. Cho nên, mười dặm vũ trang vác nặng tiếp theo, một trăm cái hít đất, một trăm cái đá chân trước sau. Sau đó chính là xuống biển vớt sủi cảo.
Vớt sủi cảo chính là bơi vũ trang. Cách bãi biển trụ sở của bọn họ không xa có mấy quần đảo loại nhỏ. Quần đảo loại nhỏ này là vùng cấm quân sự, dân chúng bình thường không thể tới, không thể đánh cá cũng không thể chơi. Cho nên chỗ này thành chợ thức ăn của bọn họ. Bởi vì ở đây có rất nhiều sò lông ngắn, thỉnh thoảng còn có cá bơi qua biển sâu, thường đánh lên hầm canh, tốn rất ít tiền.
Trần Hiểu Sắt vẫn ngủ thẳng tới giữa trưa. Cô mơ một giấc mơ. Cô mơ thấy mình thành một nữ sơn tặc bát diện uy phong (vị trí mạnh nhất của quân Mã chính là trung tâm bàn cờ - nơi nó có thể kiểm soát đến 8 vị trí, đó là vị trí “Bát diện uy phong”. Câu này có nghĩa là mạnh mẽ nhất, oai phong nhất) cướp một tiểu nương tử đào hôn, sau này trượng phu người ta đuổi tới, cô lại phát hiện trượng phu nương tử kia là Liên Hạo Đông. Hai người tình chàng lqđ ý thiếp rất đằm thắm, trong lòng cô vừa đau vừa tức, nhặt một tảng đá lên đập vào đầu Liên Hạo Đông. Liên Hạo Đông đáng thương cầu xin cô: "Nữ hiệp, nữ hiệp, đừng đánh nữa, ta thua." (ở đây đang mơ về cổ đại, nên để xưng hô là cổ đại nha).
Trần Hiểu Sắt bắc chân lên ghế đá, cầm roi da nhỏ quật lên sống lưng cường tráng của Liên Hạo Đông, cười ha ha: "Gọi ta là cha, nhanh lên, không gọi ta sẽ giết ngươi, oa ha ha...oa ha ha..."
Phản kháng của cô với Liên Hạo Đông diễn ra hết trong mơ, vừa