Sắc Màu Quân Nhân

Sắc Màu Quân Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210473

Bình chọn: 7.5.00/10/1047 lượt.

ạo Đông đứng lên, nói: "Tôi không đánh với cậu. Tôi già rồi, dễ chịu thiệt." Anh không thể trúng kế Kim Thiểu Dương.

Nhưng Kim Thiểu Dương đã không kiềm được nắm đấm của mình, vung một đấm về phía dưới cằm anh. Anh vội vàng tránh, xem như tránh thoát một đấm này. Đấm này tránh được nhưng đấm tiếp theo thì sao? Một đấm ngay giữa má trái. Anh cũng không trách Kim Thiểu Dương phạm thượng mà là xoa nhẹ miệng mình, bắt đầu đối đầu với cậu ta.

Khá lắm! Cho tới bây giờ Liên Hạo Đông không phải ngồi không. Bây giờ anh đang độ tuổi khỏe mạnh, Kim Thiểu Dương vẫn thiếu chút châm lửa so với anh. Mấy lần phản kích lại một cách đẹp mắt, kéo Kim Thiểu Dương tới bên cạnh, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Thiểu Dương, hôm nay cậu quá xúc động, tôi không trách cậu. Về dọn dẹp đồ đạc cho tốt, về chỗ cậu nên ở. Có lẽ tôi có thể dùng quan hệ đưa cậu tới giữ chức hậu cần hoặc dạy trong trường quân đội."

Mẹ nó, vũ nhục người khác trắng trợn!

Kim Thiểu Dương nói: "Nếu tôi đã tới đây thì sẽ không đi. Tôi chết cũng phải chết ở đội vây cá mập."

Cậu ta không nhắc tới chết còn tốt, vừa nói tới chết lập tức chọc giận Liên Hạo Đông. Đây chính là một d.đ.l.q.đ con lừa cứng đầu, chết chơi vui vậy hả? Khuyên cậu ta vài câu vẫn không dùng được như cũ, vậy cũng đừng trách ông mày ra tay độc ác. Mấy chiêu cầm nã nhỏ vô cùng lão luyện và tuyệt vời, Kim Thiểu Dương bị ép không còn đường lui rất nhanh.

Nhưng vào lúc này, tham mưu trưởng Trương đẩy cửa bước vào. Thấy hai vị tướng yêu quý nhếch nhác thì hạ quan uy: "Tôi có thể nói hai câu không?"

Liên Hạo Đông và Kim Thiểu Dương vội vàng đứng thẳng, hành quân lễ.

Tham mưu trưởng Trương nói: "Ân ân oán oán giữa các cậu tôi cũng biết. Thiểu Dương à, cậu cũng đừng trách huấn luyện viên Liên các cậy. Thật ra xuất phát điểm của cậu ta là tốt. Cậu ta trăm phương ngàn kế suy nghĩ cho cha mẹ cậu, cậu nên cảm ơn cậu ta mới đúng. Phần tình nghĩa này không kém anh ruột của cậu là mấy đâu."

Trái tim Kim Thiểu Dương tự nhiên nóng lên. Thật ra thì cậu ta biết Liên Hạo Đông có lòng, chẳng phải là anh cũng dốc hết sức đó sao? Cho nên cậu đã hiểu sai lòng tốt của anh.

Tham mưu trưởng Trương nói tiếp: "Hạo Đông này, Thiểu Dương người ta là thanh niên tốt, người ta muốn cống hiến cho quốc gia, người ta có lỗi gì chứ? Chẳng lẽ cậu mong cậu ta ở nhà cả ngày thêu hoa là được rồi à? Người ấy à, phải sống có giá trị, cậu đấy, nên thu hồi tấm lòng Bồ Tát của mình đi. Người ta thích làm gì, con chim ưng già như cậu có thể ngăn cản chim non bay à? Không thể được! Cho nên cậu thành toàn cậu ta đi."

Liên Hạo Đông thầm oán: "Con hồ ly già này, làm rối loạn hết tất cả kế hoạch của tôi." Trong lòng nghĩ như vậy nhưng miệng không thể nói. Vì vậy cười khẽ, nói: "Tham mưu trưởng à, những lời ông nói khá hợp lý, nhưng mà?"

Tham mưu trưởng Trương nóng nảy: "Sao? Lời của tôi vẫn chưa rõ à?"

Liên Hạo Đông cười, nói: "Tôi thông minh như vậy đương nhiên là biết. Nhưng tôi đã nhận lời mẹ Thiểu Dương..."

Tham mưu trưởng Trương nói: "Đừng nói nữa. Trẻ lớn không do mẹ. Nếu tất cả làm theo yêu cầu lqđ của mẹ thì bây giờ tôi còn đang nhảy ballet đấy."

Liên Hạo Đông còn muốn tranh thủ, miệng chưa mở thì đã bị tham mưu trưởng Trương chặn lại. Ông nói: "Sao? Lời tôi nói không dùng được à? Nếu không thì hai ta đánh một trận?"

Liên Hạo Đông: "..."

Kim Thiểu Dương cứ được giữ lại như vậy. Liên Hạo Đông đành phải rời đi. Sau khi rời khỏi đó thì anh nới cổ áo, xoa xoa khóe miệng bị đánh, thở mạnh ra một hơi, nói thầm: "Hồ ly già!"

Trần Hiểu Sắt an ủi Hạ Thành Ấm suốt dọc đường, nói: "Tiểu Phương à, tối nay em định thế nào? Trời đã tối rồi, có lẽ không có xe về thị trấn đâu."

Hạ Thành Ấm không trả lời cô ma lại nói ra vấn đề trong lòng: "Chị Tiểu Mã, có phải Kim Thiểu Dương yêu anh Liên không?"

Mặt Trần Hiểu Sắt trắng bệch, rối rắm lợi hại. Cô cũng không biết nữa. Đầu năm nay đàn ông vốn đều là cảo cơ (chỉ đàn ông đồng tính) còn lừa cưới. Nhưng co vẫn thể hiện mình là chị cả, nói: "Chị trên cùng một thuyền với em, đợi lát nữa chị sẽ gọi Kim Thiểu Dương ra cho em. Nếu cậu ta thích phụ nữ thì thôi, nếu thích đàn ông thì bà chị làm cậu ta thay em." Cô không cho phép đàn ông đồng tính trong thực tế. Phụ nữ thích phụ nữ thì có thể, đàn ông thích đàn ông thì không thể. Bá đạo như vậy đấy.

Hạ Thành Ấm bỏ cái túi lớn của mình xuống, sửa sang lại quần áo, hất hất tóc, hỏi: "Chị Tiểu Mã, có phải em tẩy trang thì có vẻ số tuổi nhỏ không?"

Trần Hiểu Sắt nhìn cô bé, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, làn da mịn màng, ánh mắt ngây thơ, thể hiện rõ ràng là học sinh trong học, liền khẳng định: "Đủ lolita."

Hạ Thành Ấm cúi đầu, thở dài một hơi thật nặng, nói: "Một người trong sáng như em sao quyến rũ được một người khẩu vị nặng như anh ấy?"

Trần Hiểu Sắt: "..."

Cô định sắp xếp cho Hạ Thành Ấm ở trong trụ sở, hỏi thăm vị trí nhà khách. Hai người tới nhà khách trụ sở báo cáo nhưng nhà khách của đội vây cá mập chỉ dành cho người trong nhà, không dành cho người ngoài. Không có quân nhân dẫn tới thì không thể đăng ký. Trần Hiểu Sắt đành phải dẫn cô bé đi tìm


Disneyland 1972 Love the old s