
sao. Năm đó chị còn làm nhiều việc ngốc hơn em. Cho nên em đừng hối hận. Phải biết câu nói tuổi trẻ vô tội!"
Nhưng Hạ Thành Ấm lại không quên được, lại thở dài một hơi. Tuổi còn nhỏ mà thở dài khiến người ta cảm thấy tức cười. Đàn ông ơi đàn ông, anh cũng biết tâm trạng của phụ nữ yêu anh. Anh không chỉ làm cô ấy gánh chịu đau lòng ngọt ngào mà còn là nguồn vui vẻ của cô ấy.
Lúc Hạ Thành Ấm đi thì khóc, lau nước mắt, nói: "Chị, Kim Thiểu Dương quá biến thái..."
"Chị biết, để xem chị bẻ thẳng cậu ta thế nào, yên tâm đi."
Hạ Thành Ấm vội giải thích: "Không phải, chị, là hành vi của anh ấy biến thái. Anh ấy lại kể cả đêm cho em về chuyện súng ống, bắt đầu từ chiến tranh thế giới lần thứ nhất, bây giờ mới nói lqđ tới khai hỏa chiến tranh thế giới lần thứ hai. Anh ấy nói nếu em không đi thì anh ấy có thể nói cho em nghe một tuần..."
Trần Hiểu Sắt: "..."
Lúc Hạ Thành Ấm đi cũng không chào Kim Thiểu Dương, chỉ yêu cầu Trần Hiểu Sắt đưa cô bé tới nhà ga. Tuy mặt cô bé này vẫn xanh xao nhưng cuối cùng tâm trạng đã khá hơn nhiều rồi. Cô bé lấy tấm hình kia ra từ trong túi, vươn tay đưa cho Trần Hiểu Sắt, nói: "Chị Tiểu Mã, tặng chị tấm hình này. Em cầm nó đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi."
Cô vươn tay nhận lấy, nhìn Liên Hạo Đông trong thời kỳ trẻ tuổi thì hơi động lòng. Nhưng từ xưa tới nay quân tử không đoạt cái đẹp của người khác, liền khiêm tốn, nói: "Thật ngại quá. Em có được ảnh không dễ dàng gì."
Cô bé bĩu môi, nói: "Nếu chị không cần thì xin chị chuyển cho Kim Thiểu Duông đi. Dù sao em giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Cô giang hai tay, nói: "Bây giờ tâm trạng em không tốt, vậy chị giữ giúp em. Sau này em cần thì đòi chị."
Hạ Thành Ấm nói: "Có lẽ sẽ không cần nữa, từ lần tạm biệt này, mỗi người một phương trời, em với anh ấy chỉ có thể tương vong vu giang hồ (xuất xứ từ 《 Trang Tử • Đại Tông Sư 》, chỉ sự quên nhau trong trần thế, không có tin tức gì), không có duyên phận."
Trần Hiểu Sắt biết xuất khẩu thành thơ, xuyên tạc danh ngôn, nói lời không hợp cảnh là đặc điểm của cô bé, liền nghĩ kế cho cô bé: "Tiểu Phương, duyên phận là cơ hội Phật tổ cho em gặp một lần, sau đó em phải cố gắng tranh thủ. Cho nên em ngàn vạn lần đừng nản chí, về học cho giỏi, sau đó oanh oanh liệt liệt nói một cuộc yêu đương."
Hạ Thành Ấm không kiềm được ứa nước mắt, nói: "Chị, chị nghĩ cho em nhưng dù anh ấy không nói chuyện chiến tranh bạo lực với em một đêm em cũng sẽ rời đi."
"Hả? Còn có nguyên nhân khác?"
"Vâng! Anh ấy nói thẳng cho em biết anh ấy không thích cô bé ngây thơ. Anh ấy thích phụ nữ thành thục. Chị hiểu chưa? Chị, anh ấy thích người lớn tuổi hơn mình."
Trần Hiểu Sắt nóng nảy. Khẩu vị người này thật nặng. VÌ vậy nói: "Không sợ, em gái, cho chị một tấm hình của em, chị đưa đi trách cậu ta, nhất định phải để cậu ta không hối hận không được."
Vừa nghe nói tới hình, Hạ Thành Ấm lập tức lấy ra một cuốn sách nhỏ, nói với cô: "Cầm tấm ba điểm này đi? Hay là cầm mấy tấm để trần này?"
Trần Hiểu Sắt: "..."
Dọa Trần Hiểu Sắt giật mình, cô tưởng rằng là hình khiêu dâm gì, hóa ra là cô bé chụp một bộ chân dung nghệ thuật nhưng không phải là ba điểm hoặc nửa thân trần gì mà chỉ là mặc ít đồ hơn bình thường chút thôi. Trần Hiểu Sắt cảm thấy không thích hợp, cho rằng không có vẻ đẹp thanh xuân của cô bé, liền tự chọn một tấm giúp cô bé. Cuối cùng chọn một tấm chụp cô bé mặc đồ trắng thuần, tóc tém ngang tai, mắt tô ngây thơ, đôi môi khẽ nhếch, hai vẻ đẹp vừa hấp dẫn vừa trong sáng.
"Là nó."
Hạ Thành Ấm ngại ngùng, nói: "Chị, tấm đó nhìn em thật ngây thơ, không có lực sát thương!"
Cuối cùng, Trần Hiểu Sắt bảo đảm với cô rằng sẽ thành!
Ban đêm, hai vợ chồng cùng nằm tán gẫu trên giường, cô nằm trong lòng anh. Cô bối rối mở đầu câu chuyện: "Em rất buồn bực. Anh nói lúc đàn ông yêu đàn ông không sờ meo meo thì còn ý nghĩa gì nữa? Nhưng vì sao bọn họ còn muốn làm chứ?"
Một buổi tối lãng mạn ấm áp như vậy, thủ trưởng Liên cũng khó có lúc ấm áp như gió xuân trên giường, là thích hợp nói chuyện tao nhã cỡ nào. Ví dụ căn học này, nói chút Kinh Thi này, nhớ lại đêm đầu mùa hạ ban đầu này, nghĩ tên con trai này. Nhưng nói một câu này ra, trực tiếp kích thích Liên Hạo Đông đang ở bên bờ giấc mơ tỉnh lại. Anh bị lời của cô buồn nôn khiến toàn thân ngứa ngáy.
Phải tìm cơ hội bẻ tam quan của cô nhóc này mới được!
Anh vốn đang híp mắt hưởng thụ, lần này là bị kích thích, ngồi bật dậy từ trên giường, trừng mắt, hỏi đầy sợ hãi: "Nghĩ loạn bảy tám khúc gì đấy?"
Cô nhìn dáng vẻ kia của anh cũng biết tư tưởng anh lạc hậu, không biết một từ hủ hữ trên thế gian, liền kiên trì giải thích cho anh, từ văn học tới phim ảnh rồi tới trào lưu bây giờ.
Cuối cùng, anh ôm cô nằm xuống, nói: "Vợ, em mệt quá rồi, ngủ nhanh đi."
Cô lại tiết lộ cho anh một tin tức mới nhất trên mạng. Cô nói: "Hai ngày trước trên web có nói đàn ông và đàn ông có thể sinh con, thật đấy."
Anh không thể nhịn được nữa, mắng lớn cô một câu: "Vậy em nói cho anh, đàn ông dùng cái gì lạ mắt đi?"
Cô bị rống một trận thì rốt cuộc chịu ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
Sáng s