Snack's 1967
Sắc Màu Quân Nhân

Sắc Màu Quân Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210443

Bình chọn: 7.00/10/1044 lượt.

Liên Hạo Đông.

Phòng đơn độc thân của Liên Hạo Đông cũng không tiện để Hạ Thành Ấm tới, đành phải gọi điện cho anh. Không biết hai người hư hỏng Liên Hạo Đông và Kim Thiểu Dương đã tấn công nhau xong chưa.

Sau khi Liên Hạo Đông ra cửa thì quay đầu lại, lẩm bẩm một câu trong lòng. Người ra ngoài hẳn phải là bọn họ, ông mày chưa ăn miếng nào đâu. Lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi cho Trần Hiểu Sắt đã thấy số máy cô hiện lên, thật khéo, tâm ý tương thông. Anh nhếch nhếch khóe môi đau đớn, nói: "Về chưa?"

Cô nhăn nhó, nói: "Về thì về rồi nhưng có chút rắc rối."

Liên Hạo Đông vội vàng hỏi: "Rắc rối gì vậy? Em bắt nạt người khác?" Anh biết có Phi Hồ đi theo thì cô sẽ không làm ra chuyện rắc rối gì.

Cô thở dài, nói: "Một lời khó nói! Em gặp chút chuyện cần anh giúp đỡ."

Liên Hạo Đông tạm thời quên béng phiền não, trả lời một cách xấu xa: "Được, cầu xin anh!"

Trần Hiểu Sắt đỏ mặt, mẹ nó, cách điện thoại mà lại còn tán tỉnh cô. Coi chừng không giữ được cái mặt già của cô trước mặt lolita này, liền khẽ véo nhẹ cổ, nói: "Có phải Kim Thiểu Dương là lính của anh không? Em tìm cậu ta có chuyện. Anh có thể bắt cậu ta mang ra cho em không? Xin nhanh lên! Nếu anh làm tốt thì em sẽ không giận anh nữa."

"Được! Cẩn tuân lời vợ đại nhân." Liên Hạo Đông vui tươi hớn hở tắt điện thoại. Nếu tất cả đã kết thúc thì anh cũng không miễn cưỡng.

Kim Thiểu Dương à Kim Thiểu Dương, tất cả đều la tự cậu chọn, mong cậu không phải hối hận. Không có cách nào, đành phải quay lại tìm người ta.

Kim Thiểu Dương còn đang phải nhận lời dạy bảo ân cần của tham mưu trưởng Trương, đứng thẳng, mắt nhìn thẳng. Mặt tham mưu trưởng Trương cũng vui như nở hoa. Nếu không phải kỹ thuật của ông cao hơn một bậc thì bảo bối ngàn vàng như thế này đã bị Liên Hạo Đông làm chạy mất rồi. Liên Hạo Đông bước vào thì khẽ ho một tiếng. Tham mưu trưởng Trương ngoảnh lại nhìn anh, hỏi: "Chẳng phải cậu về rồi à? Sao lại quay lại? Cậu còn chưa từ bỏ ý định à?" Từ giọng nói mà đoán thì là tràn đầy ghét bỏ Liên Hạo Đông.

Anh lấy tay đang khép miệng lại, nói: "Nào dám ạ! Tôi có cân đẩu vân cũng không đấu lại Ngũ Chỉ sơn của ngài. Tôi tới là nhắn có người tìm Tiểu Kim, tôi dẫn cậu ta ra ngoài mộ chút."

Tiểu Kim...Cái tên này khiến Kim Thiểu Dương nghe mà nổi da gà. Thật là đã quen khuôn mặt thúi của anh, bỗng cho cậu mặt ngọt ngào, không quen.

Trên đường tới nhà khách, Liên Hạo Đông nói với Kim Thiểu Dương: "Thiểu Dương, cậu thật là bướng bỉnh hơn cả tôi và anh cậu. Có đôi khi bướng bỉnh là làm càn làm bậy, có đôi khi nó cũng là kiên quyết. Bất kể thế nào, cậu cũng là dùng năng lực của mình để vào đội vây cá mập. Tôi bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt."

Kim Thiểu Dương qua sang liếc nhìn Liên Hạo Đông. Quân nhân cùng rong ruổi sa trường với anh trai cậu thật sự là có ánh sáng rực rỡ và xấu bụng.

Anh còn nói: "Tôi mong sau này cậu cố gắng thật tốt, tương lai đội vây cá mập nhờ cả vào cậu. Trước kia cách tôi đối xử với cậu có hơi quá mức nhưng cậu phải nhớ kỹ, tôi làm bất cứ chuyện gì cũng có lý của nó. Cậu phải nghĩ rằng mẹ cậu..." Anh vỗ nhẹ nhẹ lên vai Kim Thiểu Dương.

Cậu ta đứng lại, khẽ gọi: "Anh Đông..."

Liên Hạo Đông lại vỗ vai, nói: "Được rồi, tôi biết mình phụ dì cho nên cậu thể hiện tốt là được rồi, đừng làm tổn thương trái tim cụ."

Vì vậy hai anh em thân thân thiết thiết đi tới nhà khách.

Trần Hiểu Sắt và Hạ Thành Ấm đang ở nhà khách nhìn ra ngoài, thấy hai người này từ xa. HẠ Thành Ấm kích động ném cả túi đi, bắt lấy tay Trần Hiểu Sắt, hỏi liên tục: "Chị Tiểu Mã, chị xem tóc em có rối không? Có mất hồn không?"

Trần Hiểu Sắt bị cô lắc như lá cây run rẩy trong gió, trả lời: "Không rối, không rối, rất mất hồn,rất mất hồn."

Kim Thiểu Dương và Liên Hạo Đông bước vào nhà khạc. Liên Hạo Đông đi tới, sờ sờ tóc cô, chỉ Hạ Thành Ấm phía sau cô, hỏi: "Cô nhóc, có chuyện gì vậy?"

Cô nói với Kim Thiểu Dương: "Cậu là Kim Thiểu Dương đúng không?"

Kim Thiểu Dương liếc Liên Hạo Đông, thấy mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng liền hô: "Là em! Chào chị dâu!"

Cô vươn tay bắt lấy Hạ Thành Ấm sau lưng, nói: "Cô bé lặn lội đường xa vạn dặm tới tìm cậu, cậu xem nên làm thế nào đi."

Hạ Thành Ấm bị túm ra cười cười với Kim Thiểu Dương, hỏi: "Anh Thiểu Dương, anh còn nhớ em không?"

Kim Thiểu Dương sửng sốt! Sao cô bé này lại đuổi theo cậu ta tới đây? Cậu ta nhớ cô bé. Năm ngoái trước khi tới vây cá mập, lúc về nhà thăm người thân thì cứu được một cô bé. Cô bé là em họ nhỏ của bạn gái anh Kim Minh Dương. Kim Thiểu Dương nhìn Liên Hạo Đông và Trần Hiểu Sắt muốn làm chuyện phong lưu trước mặt, nhất thời xấu hổ, ho khù khụ, hỏi: "Sao em lại tới đây?"

Liên Hạo Đông nghiêng đầu kề tai Trần Hiểu Sắt nói: "Vợ, ánh mắt em nhìn anh rất động lòng, thế này là sao?"

Liên Hạo Đông hỏi như thế là vì cô vẫn nhìn thẳng vào miệng anh.

Bây giờ miệng sưng đỏ khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ. Cô rất muốn moi tim anh ra xem rốt cuộc anh có làm cảo cơ không. Cô nhìn lại Kim Thiểu Dương, trẻ tuổi, khôi ngô, khuôn mặt khôi ngô còn trong khiếp sợ, không có gian tình gì nhưng cũng có thể phát