pacman, rainbows, and roller s
Sắc Màu Quân Nhân

Sắc Màu Quân Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210251

Bình chọn: 10.00/10/1025 lượt.

ặt mình, cũng không cố ý tránh né.

Trần Hiểu Sắt phía dưới là trợn mắt há miệng! Trong lòng hơi rục rịch nhưng cô không biết nhảy? Dù cô có lên thì cũng không cướp lại những cô gái kia.

Lâm Đình Tích đi tới cạnh cô, hỏi: "Em dâu! Sao em không lên nhảy? Lên giành lấy tên kia đi!"

Cô liếc nhìn sàn nhảy, lắc đầu. Cô thật đúng là không muốn đi tới gần cái náo nhiệt đó.

Giữa sàn nhảy, Liên Hạo Đông từ từ di chuyển về phía Trần Hiểu Sắt. Tới trước mặt cô thì anh vỗ tay một cái, ngoắc ngoắc tay với cô, ý bảo cô đi lên. Cô thấy vậy thì lập tức cắn răng nhìn sang một bên, phớt lờ anh.

Hỏng rồi, tức giận thật!

Anh nghĩ tới một cách dỗ vợ vui vẻ, đó chính là nhảy một bài cho cô. Anh sẽ nhảy? Đương nhiên là anh sẽ nhảy, hơn nữa nhảy cũng không tệ lắm. Trước khi làm lính tên nhóc này là chúa chìm trong hộp đêm.

Vì vậy anh biển diễn một điệu nhảy Hiphop khí phách. Tứ chi thon dài của anh như con rối lên dây cót và mở công tắc, một đoạn lại một đoạn qua lại làm chấn động.

Một điệu nhảy của thủ trưởng Liên mê đảo chúng sinh!

Đám phụ nữ càng điên hơn, tiếng vỗ tay nhiệt liệt ồn ào bao phủ lấy anh, điên nhiên có người tặng những nụ hôn nồng nhiệt.

Thủ trưởng Liên Hạo Đông nhảy xong thì phất tay, nói: "Bêu xấu rồi! Mọi người tiếp tục!" Sau đó vô cùng mất tự nhiên, tiêu sái đi tới ngồi xuống bên cạnh vợ. Trần Hiểu Sắt kích động tới mức hai tay cũng run lên. Người này thật khiến người ta thích, phiền chết đi. Anh hỏi: "Bảo em lên sao không lên?"

Cô nói: "Em không biết khiêu vũ, mất mặt lắm."

Anh nói: "Chẳng phải đêm đó em từng nhảy cho anh xem à? Sao lại nói không biết nhảy chứ?"

Cô tức giận trả lời: "Không biết nhảy là không biết nhảy, nào có nhiều nguyên nhân như vậy? Anh có thấy đáng ghét không?"

Đang trong cơn giận giữ, thủ trưởng vội vàng cầm tay nhỏ bé của cô.

Điệu nhảy Hiphop kết thúc, tiếp theo là điệu Waltz, vì vậy đều tự thành một đôi, bắt đầu điệu nhảy lãng mạn này. Nữ ca sĩ trẻ tuổi tối nay vẫn chưa lên nhảy đi tới, vươn tay ra với Liên Hạo Đông, mời anh lên nhảy.

Anh gãi gãi đầu, vậy có chết không chứ? Anh không muốn lên nhưng cô gái này là phó đoàn trưởng đoàn văn công, anh không tiện từ chối.

Thật ra thì điệu nhảy hữu nghị này chỉ là một loại lễ nghi trong xã giao, không có gì. Vì vậy liếc vợ một cái, đồng ý đi ra.

Sau khi Liên Hạo Đông vào sàn nhảy thì Trần Hiểu Sắt xoay người rời đi. Cô đã không thể nhịn được nữa.

Cô đi một mình ngược hướng tiếng hát, vừa đi dạo và mắng mình: "Trần Hiểu Sắt, mày mạnh mẽ lên có được hay không? Ngàn vạn lần không thể ăn giấm, ngàn vạn lần không thể quan tâm thứ hư hỏng đó!"

Đi, đi, cô bị một khúc gỗ to chặn lại suýt chút nữa trượt chân. Đi tới phía trước hai bước để nhìn thì lại là Kim Thiểu Dương vùi bên cạnh một tảng đá. Bên cạnh đồng chí Kim Thiểu Dương có ba chai bia lăn lông lốc, trong tay còn kẹp một điếu thuốc thơm sáng lập lòe.

Cô đi tới, hỏi: "Kim Kim, sao cậu không đi nhảy?"

Kim Thiểu Dương không cẩn thận bị sặc bia, Kim Kim...

Cậu ta trả lời: "À, không thích lắm."

Thấy Kim Thiểu Dương, trong lòng Trần Hiểu Sắt vốn đang ghen lập tức chuyển tốt. Cô nhớ lại Hạ Thành Ấm. Vì vậy ngồi xuống bãi cát với Kim Thiểu Dương, nói: "Kim Kim, Tiểu Phương có liên lạc với cậu nữa không?"

Kim Thiểu Dương dừng uống, cúi thấp đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: "Không."

Cô bắt đầu quở trách cậu ta, nói: "Kim Kim này, không phải chị nói em, chứ Tiểu Phương người ta lặn lội đường xa vạn dặm tới tìm em, sao em có thể nói cả một đêm về chuyện súng ống với người ta chứ? Chị đủ bình tĩnh nhỉ? Tính cách bình tĩnh như chị mà nghe xong cũng suýt chút nữa nóng nảy huống hồ là cô bé. Chị cảm thấy em làm vậy rất không đúng."

Kim Thiểu Duông lại bị sặc chết, dứt khoát thả bia xuống không uống. Cậu ta suy nghĩ một chút, lẳng lặng nói một câu: "Em cho rằng em thích thì cô ấy cũng thích, cho nên..."

"Cho nên em liền áp đặt thứ mình thích lên một cô bé mười mấy tuổi?"

Cậu ta liền cô, tỏ vẻ cậu ta rất oan ức. Cậu ta cũng không ngờ sẽ như vậy.

Cô lắc đầu. Nếu hai người này có thể hợp lại thành một đôi thật thì không biết náo nhiệt bao nhiêu. Cô cầm một chai bia đưa cho cậu ta, nói: "Mở ra giúp chị?"

Cậu ta lập tức dùng răng mở, sau đó đổ chút bia rửa miệng chai, hỏi cô: "Đội trưởng đâu?"

Cô nghe nhắc tới Liên Hạo Đông thì liền tức giận, nói: "Tên kia đang khiêu vũ với người ta."

"Vì sao chị không đi nhảy?"

Cô ủ ê nói: "Chị không biết, ngộ nhỡ nhảy sao thì làm sao?"

Cậu ta nói: "Em biết! Có muốn em dạy chị không?"

Ai? Mình thật là yếu kém, khó chịu như vậy, Kim Kim khiêm tốn cũng sẽ nhảy, mình lại không biết nhảy.

Cậu ta đứng lên, đưa tay về phía cô vô cùng thân sĩ. Cô lập tức cao hứng đưa tay tới, thầm nghĩ, trời ơi, Kim Kim thật là đồng chí tốt! Người vừa đẹp trai tính tình lại tốt, còn có thể nhảy, sau này nhất định có thể sinh hai con trai.

10' sau.

Cô nói: "Kim Kim, thôi đi, chị thấy kỹ thuật của em cũng không ra sao. Em đạp chị năm lần rồi.”

Cậu ta nói: “…Em nhớ là nhảy thế này mà!”

Cô nói tiếp: “Nhưng em mạnh hơn chị nhiều. Hình như chị đạp em kh