
lâu. Người đàn ông trước mắt này rõ ràng là thần tử dưới gấu quần cô ta, bây giờ lại trơ mắt nhìn anh bị một người phụ nữ thua kém hơn mình cướp đi. Kiêu ngạo nhiều năm dưỡng thành cô ta không muốn chấp nhận sự thất bại, huống chi cô ta tràn đầy ham muốn chinh phục Liên Hạo Đông.
Người đàn ông này khiến cô ta muốn ngừng mà không được. Cô ta sẽ không buông tay.
Cho nên, bình tĩnh là chuyện cô ta nên làm nhất trước mắt.
Cô ta thể hiện tốt như vậy, cười tới mức ngọt ngào như thế, nói ngốc nghếch như vậy: “Quấy rầy cô Trần rồi. Thật ra tôi vốn nên ở khách sạn nhưng nhị ca Liên lại nói ở đây trị an không tốt để tôi tới đây ở.”
Nhị ca Liên? Cô lập tức nhìn anh. Anh hiểu ý, nói: “Thật ra thì trị an cũng không còn kém nữa.”
Cô trả lời: “Chị đừng khách sáo, yên tâm ở chỗ em gái đi, em và chồng em đều là người hiếu khách.”
Phải! Vốn đang lo cô nhóc này chịu thiệt, xem ra anh quá lo lắng rồi. TrươngThiểu Vân này mở miệng cũng không chiếm lợi của vợ được.
Tay TrươngThiểu Vân run lên. Cô ả nhanh mồm nhanh miệng này dám nói cô ta già? Phải biết rằng phụ nữ kiêng nhất là người khác nói tuổi mình lớn. Cô ta tự nói với mình sớm muộn gì cũng nhổ hết răng cô, không tính toán với cô trước. Mỉm cười tiếp, nói: “Vậy tôi phải quấy rầy hai ngày rồi.”
Cơm tối đương nhiên là Liên Hạo Đông mời khách. Lần trước Trần Hiểu Sắt chưa ăn được bữa tiệc lớn sang trọng kia, rốt cuộc lần này được ăn rồi. Bữa cơm này ăn cũng không yên ổn, hai người phụ nữ đều đả kích ngấm ngầm hay công khai, một trận gió tanh mưa máu.
3h đêm. Liên Hạo Đông nhận được điện thoại của Lâm Đình Tích, nói có nhiệm vụ khẩn.
Bão “Reda” sẽ đổ bộ lên đất liền thành phố L ngay, bọn họ phải gia cố phi trường đang thi công trên đảo suốt đêm. Phi trường này là một trụ sở quân sự nước ta mới khai phá, sâu trong lòng biển, xung quanh là biển sâu, chiến hạm hàng không chuẩn có thể đi qua. Nó ở vị trí chiến lược vô cùng quan trọng cho nên cần phải đảm bảo nó được hoàn thành mau chóng.
Anh vội vàng dậy, rửa mặt rồi ra cửa. Trước khi đi, anh lại trấn an Trần Hiểu Sắt: “Cục cưng, chờ anh về nhé.”
Nếu như ngay cả người phụ nữ này cũng không giải quyết được thì không phải Trần Hiểu Sắt cô rồi. Anh tin cô sẽ ngoan ngoãn chờ anh về từ chiến trường.
Hôm nay cô phải đi làm nhưng TrươngThiểu Vân còn chưa dậy. Đúng vậy, tối qua ghen ghét mà khóc một đêm trong phòng, có thể tỉnh được à? Cô gõ cửa, kêu người bên trong: “Cô Trương, bữa sáng là bánh bao. Lúc cô dậy thì tự hâm nóng lên nhé.” Rồi nói với Phi Hồ: “Để ý người phụ nữ này giúp tao, đừng để cô ta vào phòng tao.”
TrươngThiểu Vân bên trong buồn bã đáp: “Tôi biết rồi.”
Buổi tối lúc cô về thấy TrươngThiểu Vân đang gọi điện trong phòng khách, nói tiếng Anh, nhìn dáng vẻ cũng biết đang tức giận. Tiếng Anh của Trần Hiểu Sắt không tệ lắm, cô nghe thấy từ đơn cuối cùng trong miệng cô ta là tình địch.
Trời ơi, tình địch ôi tình địch! Sợ cô à?
Trần Hiểu Sắt hỏi: “Cả ngày chị đều sống ở đây không thấy buồn à?”
TrươngThiểu Vân cất điện thoại, nói với cô: “Em gái! Lúc cô đi cũng không đưa chìa khóa cho chị. Chị có thể đi ra ngoài được à?”
Cô nói: “Nếu chị dậy sớm ngủ sớm thì còn có thể nhìn thấy tôi. Không biết chim dậy sớm có côn trùng ăn à?”
TrươngThiểu Vân đáp: “Vậy thì sao? Ăn côn trùng không hợp với mình sẽ bị độc chết.”
Cô xoay người đi về phía phòng bếp nấu ăn. Cô ta lại đi theo cô, nói: “Chăn ấm bữa tối mỹ lệ, thì ra cô dựa vào những thứ này để thu anh ấy vào tay sao? Phẩm vị của Liên Hạo Đông cũng chỉ như thế nào thôi!”
Bàn tay rửa rau của cô dừng lại, ung dung trả lời: “Cũng không có cách nào, anh ấy thích điều này của tôi. Xa cách tôi anh ấy không ngủ được cũng ăn không ngon.”
“Nhưng nếu phụ nữ không có tất cả của mình thì sẽ rất đáng thương. Lúc trước cô rời đi tôi còn thật khâm phục cô, cảm thấy cô thanh cao, không quấn quýt lấy như những cô bé ngoài đời. Bây giờ xem ra là tôi sai rồi.”
Cô quẳng dao xuống nói: “Xin lỗi! Khiến cô thất vọng rồi! Bây giờ tôi không muốn làm cơm, tôi muốn ra ngoài uống rượu. Cô dám đi không?”
TrươngThiểu Vân sống ở nước ngoài quanh năm, rất thích party, đương nhiên không sợ uống rượu, nói: “Có gì phải sợ? Tôi mời cô!”
Cô nói: “Tôi là nữ chủ nhân, cô là khách ngoài! Dĩ nhiên phải do tôi mời.”
Trần Hiểu Sắt dẫn TrươngThiểu Vân ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ tới nhà hàng lớn nhất cô hay ăn, kêu hai cân bia tươi, mỗi người một cân. Cô chỉ vào bia, nói: “Từng uống chưa?”
Trươ