
ờ vực của dư luận xã hội, cũng không thể oán cô được chứ?
Tất cả chuyện này có thể trả hết chưa?
Hẳn là bây giờ không ai nợ ai mới đúng.
Cô thật rất muốn liều chết sứt đầu mẻ trán với cô ta như trước, quyết đấu với cô ta. Nhưng bây giờ cô không thể, chỉ có thể nhịn.
Cô suy nghĩ rất lâu, nói rõ ràng: "Tống Ny, tôi cướp Tống Á, cô phá hủy sự trong sạch của tôi, tất cả mọi người đều bị tổn thương, chúng ta có thể hòa nhau chưa?"
Tống Ny cười lạnh, nói: "Không đơn giản vậy đâu. Anh ấy đã khống chế tất cả cổ phần công ty ba tôi. Cô biết anh ấy tuyệt tình thế nào không?"
Cô nói: "Tống Á sẽ không bỏ mặc các người. Cô yên tâm đi, tôi đảm bảo với cô đấy."
Mắt Tống Ny lộ ra sự dữ tợn, nói: "Đều là vì cô, đều là vì cô."
Cô không biết nên làm thế nào để giải thích với cô ta. Mình chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi. Về phần tại sao Tống Á lại muốn làm thế chỉ có mình anh ta biết. Tống Ny ơi tống Ny, dừng cương trước bờ vực mới là chuyện cô phải làm.
Cô không kiềm được mà hỏi cô ta: "Cô đã hại tôi thành thế này, còn muốn thế nào nữa? Giết tôi à?"
Tống Ny hung hăng nói: "Đúng là tôi muốn giết cô."
Cô dừng thảo luận với cô ta. Người này không thể nói lý.
"Nếu Tống Á không trở về bên cạnh tôi được thì cô cũng đừng nghĩ tới chuyện ở lại thành phố Bắc Kinh này." Lời Tống Ny rất tàn nhẫn, như thể Trần Hiểu Sắt là con kiến cô ta có thể bóp chết bất cứ lúc nào trong tay. Nói xong thì hất tóc rời đi, lái xe, sạt qua quần áo Trần Hiểu Sắt, vọt ra khỏi tiểu khu.
Cô từ từ tụt xuống đất, đáng sợ quá. May mà Tống Ny không ra tay lần nữa, nếu không mình xong thật rồi.
Cô đứng lên từ trên đất, nhặt những thứ kia lên, cả người toàn mồ hôi trở về nhà.
Buổi tối, có người tới gõ cửa.
Cô bò dậy từ trên giường, đi mở cửa, vừa nhìn thì thấy Tống Á, sợ tới mức cô vội vàng đóng cửa lại. Tống Á cường thế đi vào. Cô không kiềm được mà quát lên: "Tống Á, tôi đã từng nói không yêu anh nữa rồi mà."
Tống Á cũng không để ý những thứ này, thả đống lớn đồ mình mua vào phòng cô, nói: "Anh biết!"
"Biết sao còn tới? Muốn khiến mâu thuẫn này càng ngày càng lớn à?" Cô hỏi
Tống Á lại bình tĩnh mà nói: "Anh yêu em!"
Cô mệt mỏi lắc đầu, từ chối lời anh ta: "Anh đi đi! Anh đi đi! Nếu bốn năm trước anh đã buông tay, vậy chứng tỏ chúng ta không còn duyên phận, về rồi còn dây dưa, ngoài tổn thương lẫn nhay thì chẳng có ý nghĩa gì."
Tống Á bỗng ôm eo cô, đẩy cô lên tường, hỏi: "Trong lòng em không có anh chút nào sao? Nếu trong lòng không có anh sao ngày đó ở triển lãm tranh lại khóc? Em nói đi?"
Cô lắc đầu, nói: "Tôi sợ có được không?"
Tống Á nói: "Không đúng! Em đang nhớ lại ký ức khắc cốt ghi tâm, có lúc ngọt ngào bên nhau của chúng ta."
Cô khóc.
Một là Tống Á, một người khác là Liên Hạo Đông. Nếu nói Tống Á không có vị trí nào trong lòng cô thì đó là giả. Cô yêu anh ta tám năm, nhớ anh ta tám năm, đợi anh ta tám năm, cuối cùng trong lòng đã thành một nút thắt. Sau đó một người đàn ông tên là Liên Hạo Đông từ từ xóa tan nó. Người này hoàn toàn là một kiểu khác với Tống Á. Anh bá đạo, anh cường quyền, anh chính nghĩa, anh cũng trọng tình trọng nghĩa, độ cao của anh cao hơn bình thường, lý tưởng cảu anh đặc biệt cao xa. Cô như mê muội Tống Á cũng hoàn toàn rơi vào trong sự dịu dàng của một người tên là Liên Hạo Đông thiết huyết, cũng không thể phân chia cho bất cứ ai nữa.
Cô tin Liên Hạo Đông sẽ không giống Tống Á, vứt cô đi không thèm quan tâm. Mối tình đầu đẹp đẽ nhưng nó lại thuộc về quá khứ. Lúc này cô có một tình yêu tốt đẹp hơn. Anh sẽ theo cô tới lúc thiên hoang địa lão, anh mới là tương lai chứ không phải Tống Á.
Cô nói: "Tôi nhớ lại thì sao? Điều này không chứng minh được tôi còn tình cảm với anh."
Tống Á nghe thấy câu này thì bỗng hôn lên môi cô, cứng rắng và bá đạo.
Cô đẩy người anh ta, lắc lắc quần áo anh ta, ra sức chống cự, nói: "Tống Á, đừng như vậy, đừng như vậy, anh sẽ làm tôi bị thương."
Bất kể đàn ông tao nhã cỡ nào, một khi kích phát tuyến thượng thận của anh ta thì đều đáng sợ. Anh ta không chỉ không buông ra mà càng hôn mạnh hơn, luồn ngón tay vào tóc cô, hai chân chặn người cô lại, hơi gấp gáp cũng hơi điên cuồng. Cô tránh không thoát được, chỉ có thể dùng sức cắn lên môi anh ta, máu tươi thấm đẫm khoang miệng hai người.
"Cốc cốc cốc" Tiếng gõ cửa truyền tới.
Tống Á kinh hãi, sức nhẹ đi.
Cô cảm ơn tiếng gõ cửa này. Đây quả thực là tiếng trời, đây quả thực là phúc âm xuất hiện. Nhân cơ hội đẩy Tống Á ra, đi mở cửa. Tối nay cô thà ngủ ngoài đường cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh ta. Anh ta là ma quỷ, là một con ma điên.
Cửa mở ra, Liên Hạo Đông toàn thân đầy sát khí đứng sừng sững ngoài cửa như thiên thần.
Đôi mắt sắc bén bắn vào, khuôn mặt đen thui trước mắt khiến máu cô đông lại. Ánh mắt anh đã từng lqđ dịu dàng như nước nhưng giờ đây lạnh như hồ sâu tháng hai, rồi lại hóa thành gió mạnh tháng sáu, đánh tan tất cả hy vọng trong lòng cô không còn chút gì.
Liên Hạo Đông bước vào phòng, bình tĩnh mà nhìn Trần Hiểu Sắt như trước kia, bước từng bước một, ép cô tới bên giường.
Ánh mắt nóng bỏng và l