Polaroid
Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326132

Bình chọn: 10.00/10/613 lượt.

lầu kêu một tiếng:

- Chú hai!

Một tiếng tiếng cười sảng lãng từ phòng ngủ trên lầu truyền đến, tiếp đến cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặc âu phục màu đen từ bên trong đi ra.

- Vũ Nhi, tới Luân Đôn lúc nào, sao không điện thoại trước cho chú? – Người đàn ông cười đi xuống, ánh mắt nhìn thấy Diệc Tâm Đồng cạnh anh thì ánh mắt chợt lóe lên, mím môi hỏi - Vị này là?

Tầm mắt Vũ Thịnh Thiên nóng rực nhìn chằm chằm vào Diệc Tâm Đồng, Diệc Tâm Đồng có chút xấu hổ nhìn Vũ Lạc Trạch.

- Là bạn của cháu, hôm nay đưa cô ấy tới đây ăn nhờ bữa cơm, chú hai sẽ không để tâm chứ? - Vũ Lạc Trạch cười nói.

- Ha ha! Thằng nhỏ này còn trêu đùa, chú biết rõ rồi, bạn gái phải không? Chú hai vô cùng hoan nghênh! - Vũ Thịnh Thiên đi tới trước mặt bọn họ, vỗ bả vai Vũ Lạc Trạch, tầm mắt không quên nhìn về phía Diệc Tâm Đồng.

Diệc Tâm Đồng cảm thấy cực kỳ lúng túng, chỉ có thể mở miệng kêu lên:

- Chào chú!

- Không cần khách sáo như vậy, đã là bạn gái Vũ Nhi, tự nhiên chút là được rồi! - Vũ Thịnh Thiên đi tới trước mặt cô, không nhịn được quan sát cô lần nữa, sao ông lại cảm thấy tiểu nha đầu này cho ông một loại cảm giác quen thuộc.

Diệc Tâm Đồng cũng ngẩn đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu. Không biết vì sao, ánh mắt của người đàn ông này làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái.

Vũ Lạc Trạch cũng không phủ nhận câu bạn gái kia, chỉ cần chú hai vui vẻ là được rồi.

Vũ Thịnh Thiên, anh hai của nhà họ Vũ, còn anh cả nhà họ Vũ là cha Vũ Lạc Trạch. Bởi vì lúc tuổi còn trẻ, chú hai dính líu tới xã hội đen, hơn nữa tính tình tương đối phản nghịch, thường xuyên cãi nhau, gây mâu thuẫn với ông nội, sau lại vì một người phụ nữ kém chú mười mấy tuổi, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Vũ. d.đl.qđ Anh chưa từng thấy qua người phụ nữ chú hai thích rốt cuộc dáng vẻ thế nào, nhưng ông nội vì chuyện của chú trúng gió mà chết.

Có điều là người phụ nữ Vũ Thịnh Thiên thích kia, sau này cũng bị bắn chết khi ông đang ở trong xã hội đen. Đến tận bây giờ Vũ Thịnh Thiên vẫn không có phụ nữ khác, cho nên đã ngoài 50 mà Vũ Thịnh Thiên vẫn còn độc thân.

Nhưng Vũ Lạc Trạch rất bội phục chú hai. Bây giờ ông đã từ xã hội đen rửa tay, ở Luân Đôn mở dây chuyền quán cà phê trên toàn cầu. d`iễnđàn l'ê.q'uý.đ'ôn Nghe chú hai nói, người phụ nữ ông ấy yêu kia muốn mở quán cà phê, cho nên ông không tiếc toàn bộ sức lực hoàn thành giấc mơ lúc trước của cô ấy.

Tuy rằng người trong nhà đều không thích Vũ Thịnh Thiên, nhưng Vũ Lạc Trạch lại rất kính nể người chú hai này. d/iễn đ/àn l/ê q/uý đ/ôn Mỗi lần nhân dịp tới thị trường Âu châu thị sát, anh đều chạy tới đây, ôn chuyện, nói chuyện phiếm với chú hai.

Bữa ăn tối thì trên bàn ăn chỉ có ba người, một bàn bày đầy món ăn, song đều là những món cô tương đối thích ăn.

Vũ Thịnh Thiên là một trưởng bối rất hiền lành! Ông cười lại hồn nhiên như một đứa bé, trong bữa ăn ông còn hỏi cô rất nhiều vấn đề, ví dụ như cô và Vũ Lạc Trạch quen biết thế nào? Nhà cô còn có ai. . . . . .

Cô trả lời sơ lược mấy câu, thật ra thì cô hoàn toàn không phải bạn gái Vũ Lạc Trạch, nhưng ông ấy nói rất nhiều, hại cô lần nào cũng không có cơ hội giải thích rõ với ông ấy.

Cho nên Vũ Thịnh Thiên đương nhiên xem cô như bạn gái Vũ Lạc Trạch.

Buổi tối, cô được sắp xếp ở trong căn phòng thứ ba. Nói thật, cô vẫn vô cùng thích ông chú đó, có điều không thích ánh mắt của ông, ánh mắt ông ấy nhìn cô rất kỳ lạ.

Vũ Lạc Trạch đang bị Vũ Thịnh Thiên gọi vào phòng của ông, Vũ Lạc Trạch liếc nhìn Vũ Thịnh Thiên đang ngồi trên giường hút thuốc kêu một tiếng:

- Chú hai, chú tìm cháu có chuyện gì?

Vũ Thịnh Thiên phun ra một làn khói từ trong lỗ mũi, quay đầu nhìn anh hỏi:

- Cháu biết rõ lai lịch của cô bé kia không?

- Chú hai quan tâm chuyện của Đồng Đồng chi vậy? Yên tâm, cô ấy là cô nhi, lại là đứa bé Dương nuôi dưỡng, sẽ không có nguy hiểm gì đâu! – Anh nhìn ra chú hai đề phòng đối với Diệc Tâm Đồng, vội vàng cười giải thích.

- Cô nhi? Thật đáng thương! Được, chú biết rồi, cháu về nghỉ ngơi sớm một chút đi!

- Vâng, chú hai cũng nghỉ ngơi sớm một chút! - Vũ Lạc Trạch giúp Vũ Thịnh Thiên khép cửa phòng lại, sau đó trở về cửa phòng Diệc Tâm Đồng, gõ cửa.

- Đồng Đồng, đã ngủ chưa?

Diệc Tâm Đồng mở cửa ra, tò mò hỏi:

- Có chuyện gì sao?

- Không có, chỉ là em chưa ngủ sao. . . . . .

- À! Em đang chuẩn bị ngủ, ngày mai phải lên lớp rồi! – Cô kéo khăn tắm trước ngực, vừa rồi cô vội vã giúp anh mở cửa, quên mất có một cái áo khoác trên vai mình, giờ phút này nửa bờ vai lộ ra với người đàn ông ngoài cửa, trên mặt cô hiện ra một chút quẫn bách.

Vũ Lạc Trạch cũng chú ý tới tóc hơi ướt của cô, vội nhắc nhở:

- Mau vào sấy khô tóc đi! Tránh cho khỏi cảm lạnh!

Diệc Tâm Đồng cười nói:

- Vâng! Ngủ ngon!

- Ngủ ngon!

Đóng cửa lại, Diệc Tâm Đồng kéo kéo tóc, ngồi trước gương trang điểm sấy tóc. Cô tới Luân Đôn cũng sắp hai ngày rồi, nhưng Mạc Duy Dương chưa gọi một cuộc điện thoại nào tới đây, anh thật sự xem cô như phiền phức, cái phiền phức này vừa đi, anh liền có bao nhiêu hơn thời gian ở chung với Mộ Dung Tuyết rồi.

Haiza!