
quan tâm.” Thanh Dao bỗng nhiên nở nụ cười,
mang theo vài phần ngượng ngùng của thiếu nữ, nàng nói, “Hơn nữa, hiện
tại ta có Minh Thiệu. Ngươi không tin ta, cũng có thể tin tưởng chàng
đi.”
Dao Cơ cũng không đoán được là Thanh Dao sẽ nói
những lời này, sửng sốt, nhưng vẻ mặt căng thẳng của nàng cũng trở nên
nhu hòa, như ánh mặt trời chiếu xuống hàn băng khiến nó từng chút một
tan ra. Lòng của nàng cũng bắt đầu trở nên mềm mại.
Gần như Thanh Dao là nàng nhìn lớn lên. Thanh Dao từ nhỏ đã là thiếu nữ cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thích nói chuyện, không thích
cười. Nhưng một nữ tử lạnh lùng như vậy, giờ phút này đứng trước mặt của nàng, không chút nào che dấu chia sẻ tình yêu của chính mình.
Cho dù không thể tin tưởng chính mình, nàng cũng tin tưởng người mà nàng yêu.
Chẳng lẽ đây sự khác nhau của nàng và Thanh Dao?
Rốt cục Dao Cơ nở nụ cười: “Thanh nhi, quả nhiên ngươi đã trưởng thành.”
Một ngày kia phía trên Đông Hải, ngân quang chiếu khắp nơi, giống như ban
ngày chợi hiện trong đêm đen, khiến hải điểu bay lượn trên mặt biển kinh sợ, ngay cả Thiên cung trên chín tầng trời cũng có thể cảm nhận được
rung động này. Có thần tiên tò mò đi tìm nơi phát ra hào quang, khi bọn
họ thấy đó là Bồng Lai đảo đã sớm chìm kia, đều sợ ngây người.
Ba trăm năm, suốt ba trăm năm, nới thế ngoại đảo tiên này rốt cục thấy ánh mặt trời.
Khi Thanh Dao đặt chân lên đất của Bồng Lai đảo, thật không nói rõ được là
nàng tâm tình như thế nào. Từng gốc cây ngọn cỏ ở đây quen thuộc như
thế, thậm chí nàng có thể nhắm mắt mà vẽ ra vị trí của mỗi gốc cây, mỗi
một đóa hoa trên tờ giấy trắng.
Đi ngang qua Tức lâm, hai tinh Phúc Lộc nghìn năm vẫn như một ngày, đang ngồi bên ngoài cánh
rừng mà chơi cớ trên chiếc bàn đá. Thọ tinh phe phẩy cái quạt, vừa thờ ơ vừa phơi nắng, ngẫu nhiên lắm miệng sẽ chỉ điểm vài câu, rồi đồng thời
bị Phúc tinh cùng Lộc tinh xem thường.
Thấy Thanh Dao, tam tinh không cảm thấy kì quái chút nào.
Phúc tinh chào hỏi đầu tiên, hắn giống như ba trăm năm trước dùng giọng điệu hiền lành hữu hảo nói với Thanh Dao: “Tiểu Thanh nhi, rốt cuộc ngươi
cũng về nhà.”
“Tam tinh hữu lễ .” Thanh Dao hạ thấp người.
Thọ tinh chuyển ánh mắt đến Minh Thiệu đứng sau Thanh Dao, cười nói: “Tướng quân cũng đến đây, ba trăm năm qua đi, tướng quân có khỏe không?”
“Đa tạ Thọ tinh, Minh Thiệu hết thảy mạnh khỏe.”
“Ha ha, hết thảy mạnh khỏe, hết thảy mạnh khỏe. . . . . .” Thọ tinh vuốt chòm râu bạc thật dài của chính mình.
Phúc Lộc hai tinh cũng nở nụ cười theo.
Thanh Dam cảm thấy khi cười trong mắt bọn họ đều hiện lên tinh quang mang vẻ
hiểu rõ mọi chuyện, nàng nhớ tới ba trăm năm trước cũng ở trong này, Thọ tinh cười nói với Tuyết Kiều một câu, “Thanh nha đầu là người có phúc,
mệnh kiên cường, nhưng thật ra ngươi. . . . . .” Những lời này dấu diếm
huyền cơ. Hoặc là từ ba trăm năm trước, tam tinh cũng đã thấy rõ tất cả, ngay cả chuyện Tuyết Kiều chết cũng nằm trong dự đoán của bọn họ đi.
Tuyết Kiều. . . . . . Nghĩ đến Tuyết Kiều, trong lòng Thanh Dao xẹt qua sự bi thương. Nhiều năm như vậy, hiện giờ Tuyết Kiều đang luân hồi ở nơi nào
đây?
“Thanh nhi, chúng ta đi thôi.” Không biết khi
nào thì Dao Cơ đã đến bên người nàng, “Song Thành biết ngươi đã trở lại, nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Ừ. Sư huynh của ta đâu?”
Lăng Ba tiếp lời: “Kết giới đã phá, Chân Võ đại đế đi về trước. Phụ vương mẫu hậu của ta đều đã về Tây Hải.”
Thanh Dao cười cười với nàng. Sau khi từ thế gian trở về, hôn kì của Lăng Ba
cùng thái tử Nam Hải là Ngao Tuấn đã được định ra, ngay sáu tháng sau.
Nàng không rõ vì sao Lăng Ba lại quyết định như vậy, nhưng nàng có thể
nhìn ra, hiện tại Lăng Ba rất vui vẻ.
Nghe Diệp Tử
cùng Thanh Lê nói, Ngao Tuấn đối xử với Lăng Ba vô cùng tốt thì Thanh
Dao yên tâm, vô luận Lăng Ba có thật lòng thích Ngao Tuấn hay không,
nàng có thể hạnh phúc là tốt rồi.
Minh Thiệu nhìn ra
suy nghĩ trong lòng Thanh Dao, hắn mặt không đổi sắc cầm tay của Thanh
Dao, đi về phía sâu trong Tức lâm. Dao Cơ, Nữ Anh, Sương Linh, còn có
nhóm công chúa Tây Hải đi sát theo bọn họ, nõi cười vui vẻ.
Một màn này rơi vào trong mắt Cẩn Dật, mày khẽ nhíu lại, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa. Thẳng đến khi bóng dáng ấy biến mất ở cuối Tức
lâm, hắn mới xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ha ha, ngươi thua!” Phúc tinh hạ xuống một quân cờ trắng, cười toe toét.
Lộc tinh nói: “Lão gia hỏa ngươi kì nghệ lại tiến bộ, aiz, được rồi, ta nhận thua.”
“Chẹp, khó có khi ngươi chịu phục như vậy, sao lần này lại cam tâm như vậy?”
“Thời điểm nên buông vẫn là nên buông, có đôi khi, buông lại chính là một loại thu hoạch.”
Trong lòng Cẩn Dật hiểu rõ, khóe miệng khẽ cong lên. Hắn biết tam tinh cố ý nói những lời này cho hắn nghe.
Đúng vậy, có đôi buông lại chính là một loại thu hoạch. Thanh Dao bỏ qua cừu hận với Dương Tuyền đế quân, Lăng Ba bỏ qua sự lưu luyến si mê với Tiêu Dực, Như Nhược bỏ qua chấp nhất với Minh Thiệu. . . . . . Mà hắn, cũng
nên bỏ qua hồi tưởng với Thanh Dao.
“Thiên tôn điện hạ, không tốt, không tốt . . .