
ả?"
Anh theo bản năng nhăn mày lại, muốn nghe rõ câu trả lời của "Con đàn bà
chết tiệt", nhưng âm thanh thật sự quá hỗn loạn lại quá yếu ớt.
Ngược lại người đàn ông đầu bên kia điện thoại không bao lâu sau lại rống
tiếp: "Mặc kệ cô ta rốt cuộc là người nào của mày, dù sao cô gái ở trên
tay tao gọi là Thường Gia Duyệt, không muốn cô ta chết thì ngoan ngoãn
nghe lời!"
"Thường Gia Duyệt? !" Thẩm Phi nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Cô gái này không có nước cờ mới mẻ hơn sao? Bàn về chuyện làm bộ bắt cóc
như vậy, anh dầu gì cũng coi là nhân vật cấp Tổ Sư Gia, múa đao trước
mặt quan công có ý tứ sao?
Anh cười lắc lắc đầu, vừa định cúp điện thoại, đầu kia chợt truyền đến tiếng la thê lương.
"Buông. . . . . . Buông tay! Đừng đụng tôi! Tránh ra, tránh ra. . . . . . A Tu, cứu em. . . . . ."
—— Ba.
Không đợi Thẩm Phi lấy lại tinh thần, điện thoại bị giành cúp trước.
Anh đần độn nhìn tới điện thoại di động trước mắt.
A Tu? Là chỉ Nguyên Tu sao? Nếu như đây tất cả chỉ là cái bẫy mà Thường
Gia Duyệt thiết kế, cô ở bên đầu kia điện thoại gọi tên tuổi của anh mới đúng chứ? Tại sao có Nguyên Tu?
Hay là nói, lần này cô thật sự thành người bị hại, thậm chí cũng không ngờ tới bọn cướp sẽ gọi điện thoại cho anh?
"Thế nào?" Mắt thấy chân mày anh càng vặn càng chặt, Lâm Cẩm đã nhận ra có cái gì không đúng, ân cần đặt câu hỏi.
Mà Thẩm Phi vẫn đắm chìm trong trong mạch suy nghĩ của mình, căn bản không đếm xỉa tới sẽ anh.
"Thẩm Nhị gia? Thẩm Phi!"
". . . . . . À?" Cho đến khi Lâm Cẩm không chịu được buột miệng kêu to,
anh mới chợt chấn kinh hồi hồn, do dự một lát liền làm ra quyết định,
"Giúp tôi gọi điện thoại cho bọn Liễu Đình, nói tôi có việc gấp muốn anh ta giúp một tay, gặp ở chỗ cũ, lập tức."
Ở lúc không xác định
được tính chân thật của sự việc, Thẩm Phi không có biện pháp đi lấy một
cái mạng làm tiền đánh cuộc, cho dù đối phương từng có quan hệ với mình.
Nói cách khác, coi như đây chỉ là cái bẫy, vậy cũng vừa lúc. . . . . . Anh
đang lo vì không tìm được điểm đột phá để lôi kéo, ưmh, Thường Gia Duyệt sẽ bán mạng vì mình chứ.
Có câu nói không bỏ được đứa bé bẫy không được sói, muốn có thu hoạch, phải có điểm hy sinh thôi. Điều này thật sự là bọn cướp này muốn yếu tố tố chất không có tốt chất, muốn kỷ luật không có kỷ luật, muốn kế hoạch càng không kế hoạch.
Nhưng nếu đây chỉ là kế hoạch của Thường Gia Duyệt, Thẩm Phi thật sự rất muốn nói: làm ơn dùng nhiều tiền một chút thuê diễn viên quần chúng có tứ chất hơn đi!
Làm cái gì vậy, bọn cướp trong truyền thuyết trước sau gọi cho anh năm sáu cuộc điện thoại, âm thanh càng ngày càng hỗn loạn, tiền chuộc yêu cầu cũng càng ngày càng không rõ ràng.
Cuối cùng bọn họ dứt khoát không chịu trách nhiệm ném xuống một câu: "Anh. . . Anh mau tới nhận cô ta, chúng tôi trói lầm người!"
Dưới sự thúc giục của Thẩm Phi, Liễu Đình lái xe một đường như cuồng phong, dừng ở Container kho hàng trước cái nhà bỏ hoang theo lời nói của bọn cướp.
Sau một loạt hỗn loạn, Thẩm Phi ngồi ở ghế cạnh tài xế máu nóng xông xuống xe, Liễu Đình không nhịn được quay cửa kính xe xuống gọi anh lại: "Này, cậu thật muốn đi sao? Nào có bọn cướp nào làm loạn như vậy, nói rõ chính là tại gậy ông đập lưng ông thôi."
"Đương nhiên là muốn đi." Thẩm Phi dừng bước, quay đầu lại hướng anh trừng mắt nhìn, "Không vào hang hổ sao bắt được hổ con đây."
"OK, hủy bỏ đánh cuộc, tính tôi thua, có được hay không?" Chơi thì chơi, Liễu Đình còn không đến mức nhìn huynh đệ mình nhảy vào hố lửa.
"Hả?" Lời này khiến Thẩm Phi có chút hăng hái nâng đuôi lông mày.
Anh sửa lại áo khoác một chút, rất là làm dáng mà đi đến bên chỗ tay lái, khom người xuống, tiến lên chống trước cửa sổ xe, "Chậc chậc, quả nhiên là chân tình thấy hoạn nạn mà. Không nhìn ra cậu thế nhưng đau lòng như vậy, tôi. . . . . ." Lời chưa nói hết, anh vươn tay, dùng sức đem đầu Liễu Đình kéo vào trước ngực, cậy mạnh chà xát lung tung, "Tiểu Đình Đình, cũng biết cậu đối với tôi tốt nhất."
"Buông tay! Buông! Tay! Tôi còn có ước hẹn, không cần phá hư tóc tôi!"
"Có đạo lý." Thẩm Phi săn sóc buông lỏng anh ra, mị hoặc giơ giơ khóe miệng lên, "Tôi không quấy rầy cậu ước hẹn, cậu cũng đừng quấy rầy tôi ước hẹn. Cứ như vậy, ở chỗ này chờ tôi."
"Người kia, đây không phải ước hẹn á. . . . . . Này, Này này, Thẩm Phi!" Lần này, mặc kệ anh kêu bao nhiêu tiếng, Thẩm Phi chính là đi cũng không quay đầu lại, bóng lưng còn đặc biệt tiếu sái, Liễu Đình không nhịn được trợn trắng mắt cùng bạn tốt khác ở chỗ ngồi phía sau cảm khái nói, "Thẩm Nhị gia chính là Thẩm Nhị gia, đúng là danh bất hư truyền, lại còn thật sự lo lắng cho cô gái kia."
Thay vì nói Thẩm Nhị gia nhà bọn họ thật sự lo lắng cho Thường Gia Duyệt, chẳng bằng nói, lòng hiếu kỳ của anh bị gợi lên rồi. Nếu người cũng đã đến, không có đạo lý đi làm con rùa rụt đầu đi, thế nào cũng phải nhìn xem cô gái này tới cùng là đang đùa trò xiếc gì.
Lúc đi thông trên đường cái Container kho hàng, anh đã suy nghĩ vô số loại khả năng.
Có lẽ trong container có một đống truyền thông quen biết