
háp, gia có gia quy, cô nhớ kỹ cho tôi! Thứ nhất, cô không phải là Lâm Cẩm, làm xong chuyện trợ lý nên
làm, không cần bao biện làm thay."
"Anh. . . . . ." Không biết lòng tốt của người khác!
"Thứ hai, tôi không phải Nguyên Tu, không cần người của tôi hy sinh nhan sắc của mình thay tôi tranh thủ bất kỳ vật gì."
"Tôi cũng không phải là người của anh!"
"Thứ ba!" Anh liếm liếm môi, liếc cô một cái, thu hồi ánh mắt, lại liếc mắt
lại thu hồi, như thế lặp lại mấy lần, đột nhiên không báo động trước đến gần Gia Duyệt, chọc cho hô hấp của cô cứng lại, anh vươn tay, đầu ngón
tay xuyên qua tóc của cô giữ chặt cái ót của cô, quay đầu đi, nhìn thẳng mắt của cô.
Gia Duyệt bị cố định, ánh mắt của anh tựa như gió xoáy, cuốn cô không cách
nào nhúc nhích, để cho cả người cô hư mềm, ý thức tan rã.
Cho đến khi hai mắt anh nhắm lại, hôn môi của cô, trận "gió xoáy" kia cũng
giống như là đánh ngừng, cô hung hăng rơi xuống đất, chợt hồi hồn.
"Ưmh. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ."
"Không cần ầm ĩ." Anh dùng giọng điệu y hệt dụ dỗ ra một đạo mệnh lệnh.
Anh hơi có vẻ thở hổn hển, khẽ vuốt qua chóp mũi của cô, nhiễu cho quả tim
cô trận trận tê dại, không tự chủ liền khẽ mở miệng, cho anh khe hở làm
nụ hôn này sâu hơn.
Không giống với lần đầu tiên gặp mặt, lúc đó ý vị công kích mãnh liệt lại không chút cảm tình nào hôn.
Lần này Thẩm Phi là thật không kìm hãm được, giống như cô gái trước mặt là một con mồi thịnh yến, anh càng ăn càng nghiện.
Không biết đã trải qua bao lâu, lúc Gia Duyệt cũng sắp muốn hít thở không
thông thì rốt cuộc anh ngưng hôn sâu, vẫn còn chưa thỏa mãn dùng đầu
lưỡi mềm nhẹ xẹt qua môi cô, chọc cho gương mặt Gia Duyệt đỏ bừng, toàn
thân nóng lên.
"Thứ ba. . . . . ." Thẩm Phi đem môi nhẹ nhàng in ở cái trán của cô, tiếp tục đề tài mới vừa rồi, "Em bây giờ là của anh."
". . . . . ." Tâm tình cô chưa định, hô hấp dồn dập, đầu ngón tay đần độn khẽ vuốt qua khóe môi.
Khóe miệng còn lưu lại mùi vị của anh.
Bên tai vang lên dư âm của anh.
——Em bây giờ là của anh.
Bỗng dưng, Gia Duyệt chấn động hồi hồn, nhìn anh không chớp mắt.
Cô nghe không hiểu câu này lập lờ nước đôi, cô cũng không thích loại quan
hệ mập mờ không rõ. Nếu anh dẫn đầu vượt qua giới tuyến giữa bọn họ, cô
cảm thấy tất yếu phải hỏi rõ ràng một chuyện: "Giáo sư nói anh yêu thích tôi?"
Bên cạnh trầm mặc hồi lâu.
Lâu đến mức Gia Duyệt cho là sẽ không có đáp án.
"Không thể được sao? Lại không phạm pháp." Thế nhưng anh lại trả lời.
Không chỉ có trả lời, còn là cực kỳ thản nhiên thừa nhận.
". . . . . . Vậy quan hệ bây giờ của chúng ta là?"
"Tùy em thích."
"Này!" Thái độ gì vậy, mới vừa rồi đột nhiên hôn cô, thời gian làm sao lại không cùng cô nói thích.
"Được rồi được rồi, là phụ nữ của anh."
". . . . . ." Lời như thế thì không thể nói lãng mạn một chút được sao? Nhất định phải qua loa như vậy? !
"Chậm chạp, chớ được voi đòi tiên, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi." Những lời buồn nôn anh không nói ra, trong nháy mắt liền làm rõ mấy
ngày nay thời cơ đến, tình cảm của anh đối với cô cũng làm không được.
Phải biết, cô gái muốn cùng anh kết giao xếp thành hàng, từ danh viện thiên
kim cho tới minh tinh hạng ba, nhưng anh cố tình chơi hết lần này đến
lần khác 3 ngàn con sông, chỉ lấy lên một gáo nước uống trong trò chơi,
lấy vốn còn không thích một ít bầu kia, về chuyện này, anh phải cần một
khoảng thời gian để từ từ tiếp nhận.
Đáng tiếc, Gia Duyệt hoàn toàn nhìn không thấu tâm tình anh quanh co rối rắm.
Nhượng bộ? Bọn họ không phải đang làm giao dịch mua bán, chuyện như vậy, thích chính là thích, không thích chính là không thích, không có dải đất màu
xám tro, cũng không cần bất kỳ nhượng bộ!
"Anh không phải nhượng bộ, bởi vì tôi căn bản khinh thường làm phụ nữ của anh, khinh thường kết giao với anh, gặp lại!"
"Cái gì khinh thường, cái gì khinh thường, Cái..., cái cái cái gì gặp lại,
em gặp lại ai thế! Ai cho phép em gặp lại đấy! Trở lại, Thường Gia
Duyệt! Chết trở lại cho anh!" Thẩm Phi mắt thấy cô gái này tuyệt tình
đẩy cửa xe ra xuống xe, cũng không quay đầu lại, muốn đuổi theo, bên này cửa xe anh hết lần này đến lần khác lại lên đai an toàn.
Giằng co chút, sau đó anh cuối cùng là chui ra khỏi xe.
Làm cái gì vậy, anh dầu gì cũng là một người có thân phận, từ hồi sinh ra,
đây lần đầu tiên hạ mình nói ra "Em là người phụ nữ của anh" ... Lời nói ngu xuẩn, tại sao sẽ đổi lấy loại trả lời này.
Cô coi như không có cảm động rơi lệ, ít nhất cũng nên cho anh một mỉm cười thỏa mãn đi!
"Hai, Nhị gia, đừng làm rộn, mới vừa rồi tôi nhìn thấy bên ngoài có ký giả."
Lâm Cẩm mới từ nhà cầu trở về, ý thức được tình huống không ổn, mau tới
trước ngăn Thẩm Phi lại.
"Không được kêu tôi là Nhị gia! Như thế nào, tôi đứng lên rất hai sao? !"
"Ừ." Ngài hiện tại thật rất hai, sức lực hướng về phía bóng lưng người ta quỷ rống quỷ kêu cái gì.
Mặc dù anh không biết hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tối thiểu anh rõ ràng, loại này chưa quen cuộc sống ngoại cảnh nơi đây, Thường
Gia Duyệt không có những địa phương khá