
ắc kề sát cô.
Chỉ là. . . . . . Kỷ lục này, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ở trong vòng một ngày không ngừng bị nảy sinh cái mới.
Dán lưng ôm nhau đã là gì, Tùy Trần dùng hành động thực tế để chứng minh, anh chuẩn xác đến mức hoàn toàn không có hạn cuối.
Anh nghiêng người sang, chặn ngang cô và Thích Huyền, đầu ngón tay thon dài luồn vào mái tóc cô, thuận thế nắm chặt đầu của cô, hơi chút dùng sức, mạnh mẽ kéo cô lại gần, cánh môi dính vào bên tai cô, thì thầm: "Anh say, theo anh về nhà."
Thịnh Đản không biết hiện tại cô có vẻ mặt gì, cô chỉ cảm thấy ở máy điều hòa không khí nhiệt độ hạ nhiệt độ khiến cô không ngừng đổ mồ hôi, lòng bàn tay, sống lưng, cổ, chỉ trong nháy mắt, liền bị một tầng mồ hôi mỏng che phủ. Cô ngây người như phỗng, mặc cho chính mình bị anh giam cầm trong ngực, không đáp lại cũng quên mất đẩy ra.
"Các vị các vị, ngại quá, người này say, một khi cậu ấy say sẽ có thói quen nổi loạn. Tôi và Khuất Mặc đưa bọn họ về, tránh cho một lát mất hứng, các cậu cứ chơi thỏa thích." Tạ Miểu hào hứng chạy tới thưởng thức kịch hay, kịp thời thay bọn họ dàn xếp, thuận thế hướng Khuất Mặc nháy mắt.
Đầu kia Khuất Mặc ngẩn người, hiển nhiên là không hiểu ý, mắt thấy Tạ Miểu túm Thịnh Đản kéo ra ngoài, anh mới bất tri bất giác chạt tới đỡ lấy Tùy Trần.
Thấy thế, Thích Huyền lấy lại tinh thần đuổi theo ra bên ngoài phòng, "Các cậu cứ đem cậu ấy trở về trước đi. Chờ kết thúc, tớ đưa Thịnh Đản về."
"Đừng làm rộn, cậu cũng không phải không biết hai người bọn họ hướng truyền thông phóng đạn mù. Bên trong nhiều người như vậy, nếu nhìn thấy Thịnh Đản thấy Tùy Trần say không trông nom, ngày mai truyền đi, hai người bọn họ đều gặp phiền toái." Tạ Miểu cảm giác lý do này được mình biên soạn ra không chê vào đâu được nữa.
Thích Huyền do dự một chút, "Vậy tớ cùng các cậu đưa một người. . . . . ."
"Không, không cần, hôm nay anh là nhân vật chính, cứ đi như vậy thì không tốt lắm. Đi vào chơi đi, em không sao, bọn Tam Thủy ca sẽ đưa em về." Lần này, không đợi Tạ Miểu mở miệng, ngược lại Thịnh Đản giành nói trước.
Mặc dù không có gì xấu hổ với Thích Huyền, nhưng mà anh bỏ lại một đám người ở bên trong, liền có chút không ổn thỏa.
"Cũng được, đến nhà điện thoại cho anh." Thích Huyền thỏa hiệp.
"Biết rồi, anh rất giống mẹ nhé, cực kỳ dài dòng." Cô cười oán giận.
Ngược lại, Tạ Miểu ở đầu kia thiếu chút nữa liền sáng ngời tinh thần, khó được nhìn thấy còn cừu nhỏ phối hợp chui vào miệng hùm như vậy, anh không có biện pháp kìm nén tim đập mạnh và loạn nhịp.
Ai, xem ra mới vừa rồi anh kích thích Tùy Trần mấy lời kia cũng không hẳn là nói bậy, có vài câu nói đúng.
Thật là một cô nàng tốt, tuổi xuân quý báu, xác thực không nên vì tình yêu giữa Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn mà bị chôn theo. . . . . . Cô quả thật chính là người vì đem Tùy Trần cứu ra khỏi hố lửa mà đến!
Mãi cho đến khi Khuất Mặc ngồi trên xe, trong đầu Thịnh Đản vẫn là một mảnh hỗn loạn.
Cô không cách nào khắc chế nhớ đến cái ôm của anh, nhớ đến cánh môi anh dừng ở vành tai cô, nhớ hơi thở nóng bỏng của anh, những ý nghĩ này chiếm cứ tấ cả suy nghĩ của cô, thậm chí để cho cô quên mình vẫn còn chiến tranh lạnh với Tùy Trần.
Không biết có phải ý nghĩ của cô quá mức mãnh liệt hay không, Tùy Trần mới vừa rồi rõ ràng say, cả đường đều đi không yên, vừa lên sau xe, lại đột nhiên đưa tay ra, lần nữa kéo cô vào trong ngực, vẫn không quên dùng sức đem đầu cô đặt trước ngực anh.
"Này, này này!" Không giống với khiếp sợ vừa rồi, lần này Thịnh Đản chỉ kinh ngạc chốc lát, liền bình tĩnh lại, thử tránh khỏi anh. Sức lực của nam và nữ cách xa, để cho cô dùng tất cả sức lực cũng hóa thành phí công, cô đổi sang dùng miệng kháng nghị, "Buông tay á! Có phải anh muốn đem em ngột ngạt đến chết hay không!"
Động tác anh dùng lực kìm cô quá chặt rồi, lại thêm hơi thở duy nhất thuộc về anh xông vào mũi, khiến cho hô hấp của Thịnh Đản càng ngày càng khó khăn, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì lúc cô thật sự hít thở không thông sẽ không còn xa nữa.
"Em đồng ý ngừng chiến với anh thì anh buông." Môi anh giật giật, nắm chặt cơ hội nói điều kiện.
"Được rồi, được rồi, ngừng chiến." Thịnh Đản rất nhanh bỏ vũ khí đầu hàng.
"Sau này cũng không được phép chơi trò chiến tranh lạnh nữa."
"Em sẽ cố gắng hết mức. . . . . ." Cảm thấy tay của anh lại chặt hơn, cô im lặng ngộp thở, "Không chơi, không chơi nữa rồi."
"Ngoan."
". . . . . ." Ngoan cái em gái anh á! Anh vẫn buông tay ra!
Mặc dù tất cả yêu cầu đều được thỏa mãn, nhưng càng làm cho Tùy Trần thỏa mãn là cảm giác chân thật khi có cô ở trong ngực.
Anh nghiện rồi, chỉ thoáng thả lỏng sức lực trên tay, để cô dễ dàng hô hấp, nhưng cũng không định để cho cô rời đi.
"Tam Thủy ca, anh giúp em hất tay anh ấy ra có được hay không?" Cô bất đắc dĩ, vẫy tay hướng chỗ Tạ Miểu cạnh ghế tài xế cầu cứu.
"Em cứ nghe theo cậu ấy đi." Tạ Miểu quay đầu nói với ý vị sâu xa, rất thông minh ý thức được, đối phó với Thịnh Đản phải dùng lừa gạt, "Ai, thành thật nói cho em biết. Chuyện Đỗ Ngôn Ngôn đi Nhật Bản tìm cậu ấy, ký giả nhận được tin