
Bảy năm sau…………….
- Trợ lý Đặng, nghe nói hôm nay sếp mới sẽ về nhậm chức
có phải không? nữ đồng nghiệp A hỏi.
- Thật không? Nghe
nói Sếp mới đẹp trai lắm, lại là con trai của sếp lớn tiền nhiệm, có phải vậy
không? Nữ đồng nghiệp B nói xen vào.
Đặng Tiểu Tinh vừa vào phòng nghĩ định pha cho mình 1
tách cà phê, cà phê chưa kịp pha đã bị đám nữ đồng nghiệp vây lấy.
- Tôi cũng không rõ nữa. Đặng Tiểu Tinh trả lời.
- ậy cô là trợ lý của tổng giám đốc, cô không rõ thì bọn
chúng tôi còn ai rõ nữa đây. Lần này là nam đồng ngiệp nói.
Đặng Tiểu Tinh chỉ cười cười rồi trở về phòng làm việc
của mình.
3 năm qua, nhờ vào nỗ lực hết mình cùng khả năng làm
việc vượt trội, từ 1 nhân viên trợ lý của giám đốc bộ phận kế hoạch, cô đã
nhanh chóng thăng cấp thành trợ lý của tổng giám đốc.
Giám đốc rất tốt, tuy là tổng giám đốc của 1 công ty
lớn, thoạt nhìn có vẽ nghiêm khắc, nhưng tiếp xúc rồi mới biết, ông năm nay chỉ
mới gần 70 nhưng tóc đã bạc gần hết, do máu không tốt nên tóc bạc sớm, nhìn ông
có vẽ già trước tuổi. Ông rất tốt bụng, lại hiền hòa, cô lúc nào cũng cư xử lễ
phép lại cần mẫn và chu đáo, vì vậy giám đốc rất thích cô.
Tuy là quan hệ cấp trên nhưng giám đốc rất thân thiện,
thường hay kể cho cô nghe về gia đình của ông. Dường như người già thì luôn cảm
thấy cô đơn, hay suy nghĩ vu vơ. Nghĩ vậy nên Đặng Tiểu Tinh luôn vui vẽ hầu
chuyện mỗi khi ông tâm sự. Ông
kể: vì sự nghiệp nên đến năm ông hơn 30 tuổi mới kết hôn, mãi đến khi 40 tuổi
thì con trai lớn mới chỉ được chừng 4, 5 tuổi. Đến khi đứa con út ra đời thì
ông cũng đã gần 50. Vợ cũa ông qua đời vào lúc con trai út của ông mới lên 2,
tuy gia đình luôn khuyên ông nên tiến thêm bước nữa để có người chăm sóc cho
các con, thương các con còn nhỏ nên ông không đi bước nữa, ở vậy nuôi con. Đến
khi các con đã trưởng thành thì ông cũng đã ngoài 60, còn nghĩ gì đến chuyện hôn nhân hôn nhiếc gì nữa.
Gần đây bệnh tim của giám đốc tái phát ông định lui về
nghĩ ngơi dưỡng bệnh, giao công ty lại cho con trai út lãnh đạo. Nghe giám đốc
nói con trai ông du học ở Mỹ, vừa mới về nước là ông bắt ngay vào công ty.
Nghe đến nước Mỹ cô lại cảm thấy khó chịu, cái đất
nước đã hấp dẫn người ấy, vì nó anh sẳn sàng vứt bỏ cô. Nghĩ đến đây cô lại tự
cốc đầu mình, “ lại nghĩ bậy nữa, chuyện ấy đã qua lâu rồi, đến giờ mà mày vẫn
còn nhớ hay sao?” cô tự nhủ.
Nghĩ lại cô lại thấy mình khi ấy thật quá ngốc và ngây
thơ, chỉ mù quáng tin vào tình yêu trẻ con. con người luôn phấn đấu hướng về
phía trước, nếu đổi ngược lại là cô bây giờ, trước mắt có 1 con đường tươi sáng
như thế thì cho dù có từ bỏ 100 cái tình yêu như thế cô vẫn đồng ý không chút
do dự. Đang đắm mình vào ký ức, điện thoại bàn chợt vang lên. Cô nhìn vào dãy
số đang hiển thị, lễ phép bắt máy:
- Xin chào chủ tịch?
- Tiểu Tinh cháu qua phòng ta ngay nhé. 1 giọng nói già
nua vang lên bên đầu dây, nghe có vẽ rất phấn khởi.
- Vâng ạ. Nói rồi Tiểu Tinh gác máy, chỉnh trang lại đầu
tóc, quần áo, rồi đi sang phòng giám đốc. phòng trợ lý của cô chỉ cách phòng
của ông 1 cánh cửa, nhưng lối vào lại không cùng nhau.
Đặng Tiểu Tinh đẫy cửa bước vào phòng.
Bên trong phòng, ngoài tổng giám đốc còn có 1 người
nữa, người ấy xoay lưng về phía cô, làm cô không thấy được khuôn mặt của anh
ta, nhưng dáng người trông rất quen thuộc, Thân hình cao lớn, bờ vai rộng, đôi
chân thon dài thẳng tắp, lại thêm bộ vest đen tuyền càng tôn lên nét nam tính
của anh. Dáng người của anh còn đẹp hơn cả người mẫu trên tivi, cô sửng lại vài
giây, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, lễ phép chào giám đốc.
- Cháu đã đến rồi, đến đây, ta giới thiệu. Đây là con
trai của ta, từ nay nó sẽ thay ta quản lý công ty, cháu nhớ giúp đỡ nó nhé.
Giám đốc nói, khuôn mặt già nua ánh lên vẽ vui mừng và tự hào.
- Vâng ạ. Cô cười với ông và nói.
- Nào, 2 đứa đến đây làm quen đi. Giám đốc nói dứt lời,
người kia xoay mặt đối diện
với cô, nhìn thấy người kia, nụ cười trên môi của cô dường như đông cứng lại.
Trước mặt cô là khuôn mặt mà ngay cả trong mơ cô vẫn còn nhớ tới, người mà cô
mãi mãi không thể nào quên được.
Anh thoãi mái, cười với cô rồi nói:
- xin chào, từ nay tôi là cấp trên của cô mong cô giúp
đỡ. Nói rồi, anh đưa tay ra
Mất mấy giây sau cô mới hoàn hồn, môi nhếch lên, đúng
kiểu xã giao với khách hàng, chào anh. Lúc tay 2 người chạm nhau, Đặng Tiểu
Tinh khẽ run người, chỉ là cái bắt tay bình thường thôi nhưng tim cô vẫn đập
liên hồi.
Đặng Tiểu Tinh thầm mắng mình định lực không đũ, chỉ
mới như vậy thôi mà tim như được gắn thêm động cơ, cứ đập thùm thụp như muốn
lao ra ngoài. Cô nhanh rút tay về, mắt nhìn về hướng khác né tránh ánh mắt của
anh.
Lăng Ngạo Tuấn nhìn cô, mắt ánh lên tia sáng kì dị,
môi anh khẽ nỡ nụ cười gian tà.
Đặng Tiểu Tinh theo chân 2 boss lớn, 1 tiền nhiệm, 1
tại nhiệm. Nhiệm vụ hiện giờ của cô chính là hộ tống boss tại nhiệm đi quan
sát, sẵn tiện kiêm luôn chức hướng dẫn viên, dắt anh đi khắp nơi, lại còn phải
báo cáo cặn kẽ, chi tiết công việc, tình hình của từng phòng ban