Si Tướng Quân

Si Tướng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326902

Bình chọn: 8.00/10/690 lượt.

ong người tha cho.

“Nhị tỷ, tỷ ấy khi nào thì…”

Cách đó không xa, giả thư sinh sau khi chào quản sự cửa hàng thì khoan thai

bước tới, vẫn cấp bậc lễ nghĩa chu toàn như cũ: “Tiểu sinh bái kiến Tam

tiểu thư.”

La Khởi ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Ngọc tiên sinh, một canh giờ trước ta và tiên sinh gặp nhau ở nhà, bây giờ

lại gặp nhau ở cửa hàng, có phải rất khéo không?”

“Đúng là như vậy, lại được gặp tiểu thư, không thể không làm cho người ta cảm thán Ông Trời có duyên.”

“Chi bằng tiên sinh nói cho ta biết, người lộ cho ngươi biết đường đi nước

bước của bổn tiểu thư là nha đầu bán chủ cầu vinh, hay là Nhị tỷ bất

lương của ta?”

“Tam tiểu thư, điều này không quan trọng.”

“Nga, vậy ngươi nói đi, cái gì mới là quan trọng?”

“Quan trọng là, tiểu thư đối với tiểu sinh không hề có thiện cảm, vậy tiểu

sinh có xuất hiện hay không thì tiểu thư cần gì phải gấp gáp mà làm mọi

sự phức tạp lên I àm chi? Vậy nếu sau này tiểu sinh không xuất hiện nữa, Tam tiểu thư có thấy tiếc hay không?”

“Ngươi…”

“Tiểu sinh tới gặp tiểu thư, chỉ vì muốn nói câu này. Tiểu sinh còn có việc, cáo từ.”

“Ngươi…” La Khởi nhìn bóng hắn dời đi, đôi mi thanh tú nhăn lại, “Hiệt nhi, hắn nói vậy là có ý gì?”

“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường nha.”

“Cái gì?”

Hiệt nhi chép miệng, không lên tiếng. Thông minh như tiểu thư sao gặp phải

chuyện này cũng sẽ trở nên ngây thơ mơ hồ như vậy? Đối phương buông tay

hay là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, tiểu thư nha, sao lại nhìn không

thấy vậy?

***

“Vô Thụ?”

Nói câu đó với La Khởi

xong, trong lòng Ngọc Vô Thụ cũng không yên, chỉ sợ mình lợn lành chữa

thành lợn què, làm giai nhân tức giận sẽ đẩy khoảng cách ra xa hơn. Lúc

này, suốt cả đoạn đường đi tâm tình luôn ở trong tình trạng hoảng hốt,

đến khi nghe xong một tiếng kêu này thì có muốn nhanh chóng che mặt giả

lơ mà đi tránh người nào đó dĩ nhiên cũng không còn kịp rồi, đành phải

đón nhận trực diện mà thôi, “Tấn Vương thúc.”

“Ngươi thật đúng

là Vô Thụ à?” Ngọc Thiên Diệp xoay người xuống xe kiệu, “Ta ở trong kiệu thấy thân ảnh của ngươi, còn tưởng là mình hoa mắt, ngươi mặc một thân

quần áo rách nát tả tơi thế này đứng trước cửa hàng La gia làm chi?”

“Tấn Vương thúc nghĩ sao?”

Ngọc Thiên Diệp nhíu mày hồ nghi, lướt mắt nhìn thấy hoàng chất đang ôm một

đống sổ sách trong tay, thì ngẩn ra, “Vô Thụ, đừng nói là ngươi… đến La

gia làm công chứ?”

“Tấn Vương thúc sáng suốt thật.”

“Cái gì? Vì sao chứ?”

“Tấn Vương thúc hẳn là hiểu được.”

“Ngươi vì La Khởi?” Thanh âm kinh ngạc của Tấn Vương vút cao làm cho người đi đ ường quay sang nhìn chăm chú, cũng khiến cho La Nhị tiểu thư ở trong

cửa hàng nhô đầu ra ngoài dò xét.

“Vô Thụ, ngươi điên rồi phải

không? Con gái thứ ba của La gia tuy không tệ, nhưng chung quy cũng

không phải là tiên nữ giáng trần, có đáng để hạ thấp giá trị bản thân

của mình hay không? Đường đường là Hoàng tử mà lại hóa thân làm đầy tớ,

vậy còn ra thể thống gì nữa? Ngươi thật đúng là…”

“Đường đường

là Hoàng tử u?” La Đoạn bước ra, mỉm cười nghiêm nghị, “Hóa ra cái ‘cây’ này đúng là cái ‘cây’ kia của Hoàng gia nha? Vốn dĩ ta còn tưởng rằng

chỉ là sự trùng hợp, trùng tên trùng họ mà thôi, Nhị Hoàng tử.”

La Đoạn mỉa mai, Ngọc Vô Thụ cũng không cần phải lưu tâm, nhưng gương mặt n hỏ nhắn đầy kinh ngạc xuất hiện ở phía sau nàng đã làm hắn không thể

khinh thường được.

Mặt phấn của La Khởi hơi tái đi, hỏi: “Ngươi là Nhị Hoàng tử?”

Không đợi Ngọc Vô Thụ trả lời, Ngọc Thiên Diệp đã cười lớn đầy hài hước:

“Đích thị là Nhị Hoàng tử của Hoàng gia đó. Không ngờ nha, hoàng chất

của ta vì muốn theo đuổi giai nhân mà có thể dùng thủ đoạn ‘phong lưu

cầu mỹ nhân’ nha. Tam tiểu thư, đại tỷ của ngươi cùng bổn vương lương

duyên không thành, tạo thành hối tiếc cả đời. Nếu ngươi gả cho Vô Thụ,

cũng coi như một đoạn giai thoại. Vô Thụ, La Tam tiểu thư là muội tử của người mà vương thúc ta yêu thích, mặc dù không được làm chánh phi, cũng phải đưa vị trí sườn phi, vạn lần không thể lấy địa vị thiếp thất mà ủy khuất La Tam tiểu thư nha.”

“Thật không?” La Khởi không giận mà lại cười, nhìn thẳng vào Ngọc Vô Thụ, “Tiểu nữ đa tạ Hoàng tử nâng đỡ,

tiểu nữ xin ghi nhận trong lòng thôi.” Không biết Ngọc Thiên Diệp vô ý hay thực sự cố tình châm ngòi, làm cho

đường tình của Nhị Hoàng tử từ đầu vốn đã không thuận lợi giờ lại càng

trở nên nhấp nhô. Trước đây khi La Tam tiểu thư thấy hắn vốn chỉ là giận nhẹ oán mỏng, nhưng sau khi thân phận Hoàng tử bị bại lộ, mỗi lần đối

diện đều trưng ra nét cười lạnh lùng như sương như tuyết, làm cho người

nào đó thật là ai oán trong lòng.

Aiz~~

Ngọc Vô Thụ

trong lòng thở ra một hơi dài, quay lại với sổ sách. Đến hiện tại, phần

công việc này hắn làm coi như đã thuận tay rồi, thêm nữa kinh đô phồn

hoa, trong triều lại không có sự việc gì nghiêm trọng, thật đúng lúc để

thể nghiệm một cuộc sống khác. Cái chính là cần lấy lại trái tim mỹ nhân nhanh nhanh một chút, thì mọi việc chẳng phải là sẽ trở nên thập toàn

thập mỹ rồi sao? Aiz—

“Tiểu Lý tử, chạy nhanh về phủ kêu tổng

qu


Snack's 1967