Polly po-cket
Si Tướng Quân

Si Tướng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326970

Bình chọn: 9.00/10/697 lượt.

nh sao? Sao có thể ngả ngớn

như thế? Không biết xấu hổ…”

“Khởi nhi, không được vô lễ.” La lão gia ngăn lại.

“Cha, hắn…”

Ngọc Vô Thụ hướng giai nhân nhe răng cười: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo

cầu, chỉ trách, sự chỉ bảo của Tam tiểu thư làm tiểu sinh không thể nào

kháng cự.”

“Không thể nào kháng cự của ngươi chính là lấy vợ

cũng vì quần áo, xem thê tử như quần áo, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt

bỏ phải không?”

“Tiểu thư nhầm rồi, lúc nãy tiểu sinh dùng chữ đó là vì âm điệu của nó đang vần, bởi quần áo cũng là tiếp xúc thân mật nhất mà.”

“Ngươi…”

“Ha ha ha…” La Khởi không thể hiểu nối, chuyện sao lại dẫn tới tình huống này vậy chứ?

Thư sinh họ Ngọc tên Vô Thụ kia vậy mà da mặt quá dày, mượn gió bẻ măng,

thuận can thượng đi, kiên quyết đẩy phụ thân lên làm chủ, nhận làm nghĩa phụ. Mà phụ thân nghe vậy mà cũng đồng ý, thuận theo lời hắn. Phụ thân

là người khôn khéo như vậy, chẳng lẽ lại không nhận ra hắn là kẻ giả heo để ăn cọp, giả ngờ giả nghệch hay sao? Còn quá đáng hơn nữa, phụ thân

lại muốn nàng đi may quần áo cho nghĩa tử mà người mới thu nhận… Thư

sinh xấu xa kia, đừng tưởng rằng nàng không thấy được nụ cười như “mèo

ăn trộm được cá” của hắn chứ!

“Tiểu thư, Ngọc tiên sinh tới.”

“Hắn tới làm cái gì?”

“Nói là tiểu thư đáp ứng may y phục cho hắn.”

“Ta đáp ứng hắn hồi nào? Ta chỉ nhận lời phụ thân…” Tam tiểu thư quay đầu

thì nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa đầy bỡn cợt của Nhị tỷ, hạ giọng xuống

một chút: “Hiệt nhi, đuổi hắn đi.”

“Nhưng mà, hắn nói tuy rằng

tiểu thư có lòng tốt may quần áo cho hắn, nhưng mà thân thể hắn cao hay

thấp tiểu thư cũng không biết, sợ tiểu thư sẽ buồn lo suy nghĩ, cho nên, sáng sớm đã tự đưa mình tới cửa.”

La Đoạn lắc đầu chậc chậc

ngđi khen: “Nghe đi, nghe đi, người ta thật là khéo hiểu lòng người nha. Tam muội muội, muội phải quý trong nha.”

“Ai thèm để ý tới nam nhân lá mặt lá trái kia!” hai má La Khởi nhất thời hồng

lên “Nhị tỳ, tỳ lại khi dê muội, muội muốn viết thư tố cáo với đại tỳ.

“Đại tỳ nhất định sẽ nói với muội thế này, Nhóc Tam làm sao có thể bị người khác

khi dê được.” La Đoạn vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của tiêu muội, “Được rồi, đê

khỏi mang tiếng ác, ta giúp muôi đi găp cái cây kia, không cần cảm ta ta đâu.”

Nhị tiểu thư thản nhiên đẩy cửa đi ra, thấy cuối hành lang có người đang

đứng thẳng lưng khoanh tay, tư thế hiên ngang, thật sự không phải là

dáng vẻ của một thư sinh nghèo kiết xác lại cổ hủ như vẫn trưng ra trước mặt người khác, chẳng trách Khởi nhi gọi hắn là “kẻ lá mặt lá trái.”

Còn nữa, nếu không có chỗ chống lưng mạnh mẽ, có quản sự phòng ngân quỹ

nhà ai lại dám trắng trợn dây dưa với tiểu thư của chủ nhà?

“Bái kiến Nhị tiểu thư.”

“ở nhà, ngươi có vợ hay có thiếp không?”

Nhị tỷ tương lai vừa gặp đã hỏi vậy, khiến hắn thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ: “Nhị tiểu thư…”

“Có hay không có?”

“Không có. Tại hạ ở nhà không có vợ cũng không có thiếp.”

“Tốt lắm.” La Đoạn cười xảo quyệt, “Ta mặc kệ mục đích tới đây của ngươi là

gì, hậu duệ hoàng thân quý tộc cũng tốt, là con rồng cháu tiên cũng

được, nhưng kh ông thể đem Khởi nhi nhà ta ra để làm trò đùa. Cho dù các hạ đến La gia là muốn làm theo phương pháp ‘phong lưu tài tử cầu mỹ

nhân’, trái tim của ngươi bây giờ bắt buộc phải trở nên đoan chính. Khởi nhi nhà ta là báu vật trong bảo khố, xứng đáng có được ánh mắt ‘độc

nhất vô nhị’ của một người.”

“Lời Nhị tiểu thư cực kỳ đúng.” La

Đoạn nói chuyện không hề uyển chuyển, Nhị Hoàng tử Ngọc Vô Thụ quen nghe lời thuận tai đương nhiên cảm thấy chối tai khi nghe những lời này.

Nhưng bởi vì cả hai đều quan tâm cùng một người thì cũng kh ông nên so

đo làm gì.

“Được rồi, trong mắt bổn tiểu thư ngươi coi như đủ tư cách, nhưng ta không thể dễ dàng tha thứ việc ngươi lúc ẩn lúc hiện

trước mặt Khởi nhi được.” Người này ánh mắt thuần khiết, hành động phóng khoáng, chắc chắc không phải là công tử phong lưu đầu óc nông cạn, chỉ

điều này cũng coi như có tư chất để tiếp cận Nhóc Tam nhà mình. Còn về

lai lịch thân nhân thì nàng sẽ tra xét cẩn thận là ra.

***

Khi Tam tiểu thư dù ở nhà hay ngoài cửa hàng đều có thể không hẹn mà gặp

tên giả thư sinh kia thì nàng không thể không nghĩ là mình đang bị bán

đứng.

“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Chủ tử đột nhiên dừng chân không đi nữa, Hiệt nhi không rõ vì sao.

“Ngươi giúp ta nhìn thử xem, cái đống chỗ kia có phải là Ngọc Vô Thụ không?”

Cái đống? Hiệt nhi cố nén ý cười: “Đó chẳng phải là Ngọc tiên sinh sao. Hắn là

quản sự phòng ngân quỹ của chúng ta, xuất hiện ở cửa hàng La gia cũng là chuyện bình thường mà.”

“Nha đầu ngươi đúng là ăn cây táo, rào cây sung, là ngươi tiết lộ hành tung của bổn tiểu thư cho hắn phải không?”

Hiệt nhi kêu to oan uổng: “Tiểu thư, nô tỳ là nha đầu của người, trong lòng

chỉ có một mình người, sao có thể hướng về người khác được?”

Nha đầu miệng lưỡi dẻo quẹo, chủ tử lại chẳng cảm kích: “Trừ ngươi ra, còn

ai rõ lịch trình một ngày của bổn tiểu thư như lòng bàn tay chứ?”

“… Nhị tiểu thư!” Xin lỗi nha Nhị tiểu thư, tha lỗi cho nô tỳ nhát gan sợ phiền phức, m