Polaroid
Si Tướng Quân

Si Tướng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326455

Bình chọn: 7.5.00/10/645 lượt.

g không hề giấu tài, mới nhậm chứ ngắn ngủi một năm nay mà đã kết huynh đệ với rất nhiều hoàng

thân quốc thích chuyên rêu rao sinh sự ngoài đường, qua lại bằng hữu với không ít đệ tử con nhà quý tộc, các án kiện trong kinh thành liên quan

đến bọn họ vì thế mà bỗng giảm bớt hắn đi, mọi việc khác vốn ùn tắc lại

được triển khai gọn gàng ngăn nắp, các hạng mục thi thố nhanh chóng có

hiệu quả. Từ Quốc Quân, cho tới dân thường, và các quan lại ở giữa xưa

nay khó có được sự đồng thanh nhất trí cũng đều thừa nhận vị Thành Thủ

mới này.

Hiện tại, mỗi khi Thành Thủ đi tuần, hai bên đường

chính của thành Cao Duyên đều đứng chật toàn các khuê nữ các nhà đến

không có một chỗ trống, một đám các nữ tử tô son điểm phấn, vẻ mặt xinh

xắn ngượng ngùng, chỉ trông mong giành được chiếm được một lần quay đầu

chú ý của Thành Thủ tuấn tú. Cũng có vài nữ tử có tác phong phóng

khoáng, đem hoa cầm trong tay ném thẳng vào ngực Thành Thủ. Thế cho nên, mỗi khi tuần tra xong quay về, La Đoạn đều cười nhạo mùi phấn hoa trên

người Thành Thủ đại nhân một trận thật lâu. Mà mỗi khi quay về, Phương

Tốn cũng chỉ nói đúng một câu: “Ta đã có người duy nhất trong lòng.”

Đối tượng của “người duy nhất trong lòng” này đó là La Khởi, Tam tiểu thư chưa lấy chồng của La gia.

“Khởi nhi, muội nói rõ chút coi, tóm lại là muội nghĩ thế nào về tiểu tử đó?”

La Khởi bất đắc dĩ thở dài, “Muội chưa từng có ý nghĩ nhập nhằng gì với

hắn cả. Muội đã nhiều lần nói với cha mẹ rằng Phương Tốn chỉ là đệ đệ mà thôi. Muội cũng đã nói thẳng với Phương Tốn là muội và hắn không có khả năng gì đâu. Hắn xuất sắc, hắn thành công, muội vui mừng dùm hắn, nhưng chỉ thế thôi chứ không hơn được nữa. Với thành tựu và địa vị hiện thời

của hắn thì có khi nữ nhi danh môn thế gia xứng hôn với hắn hơn, tỷ và

cha mẹ cũng đừng có tiếp tục nói dối người ta. Tỷ nhìn đại tỷ đi, chưa

bao giờ tham gia nói ra nói vào gì cả, đại tỷ nói, tâm tình Khởi nhi là

quan trọng nhất.”

Nói mấy câu đã khiến cho hứng thú của La Đoạn

héo rũ như lá úa, chu miệng lẩm bẩm: “Tỷ chỉ muốn ‘nước phù sa không để

lọt ra ruộng ngoài’ mà thôi nha, tại sao phải để người ngoài hưởng lợi

chứ?”

La Khởi không biết nên khóc hay nên cười, “Nhị tỷ!”

“Hì hì, Dì Hai và Dì BA đang nói về Phương ca ca kìa. Phương ca ca, ca ca

còn phải cố gắng nhiều đó nha, Dì Ba không muốn gả cho ca đó.” Tiểu hỗn

đản trong miệng La Đoạn đang nắm tay một vị thiếu niên tuấn tú tiến tới. “Hì hì, ông ngoại à, Triều Triều Ninh Ninh kia đến rồi, dì Ba rất bận

nha, có Phương ca ca, còn có Triều Triều Ninh Ninh, dì Ba không phiền

chết được à?”

La Tử Kiêm xin thề, cho dù ba nữ nhi cộng lại cũng không làm cho ông hao tâm tổn sức bằng một thằng oắt con này. “Bảo Nhi, Triều công tử là bằng hữu của cha mẹ con, theo lý mà nói, con phải gọi

một tiếng ‘thúc thúc’ chứ…”

“A vậy sao, Triều Triều Ninh Ninh đã thua, còn người thắng là Phương ca ca à?”

“…”

“Bảo Nhi!” có hai thân ảnh song song từ bên ngoài tiến vào sảnh, “Con lại đang làm phiền ông ngoại có phải không?”

“Mẹ, mẹ yêu nhất của Bảo Nhi đã về rồi, Bảo Nhi thật vui quá!” cái miệng nhỏ nhắn đúng là mật ngọt chết ruồi, thân mình tròn béo bổ nhào ra nghênh

đón, “Mẹ có nhớ Bảo Nhi không?”

“Đồ trứng thối.” La Chẩn cười mắng yêu, vặn cái mũi nhỏ xuống, “Mau chào phụ thân đi.”

Thân mình nho nhỏ béo tròn ụt ịt cúi lưng, “Bảo Nhi tham kiến phụ thân, cung chúc phụ thân một ngày an bình.”

“Miễn lễ.” Lương Chi Tâm nghiêm trang nói xong, liền lôi kéo bàn tay trắng

nõn của nương tử, cười ngây ngô lấy lòng: “Trân nhi, Chi Tâm nói có đúng không?”

La Chẩn thản nhiên, “Đúng, tướng công nói tốt lắm!”

“Hắc hắc…”

La Tử Kiêm nhìn một nhà ba người của trưởng nữ, lại một lần nữa thầm may

mắn trong lòng, bởi lúc trước ông không có cương quyết giữ ý của mình

nên giờ mới được nhìn thấy vẻ mặt nhu tình vô cùng của nữ nhi, thấy được cảnh đẹp ý hay ngọt ngào như thế này. Cũng nhờ có hai người này hợp

thành một đôi, mới dẫn tới lương duyên tốt đẹp của nữ nhi thứ hai. Nay

trong ba nữ nhi, người duy nhất làm cho ông không yên lòng chính là ái

nữ. Aizz—

“Cha, Khởi nhi đâu?” nghe tiếng thở dài của phụ thân,

La Chẩn ngước mắt nhìn liền hiểu rõ: chuyện trong nhà ngay lúc này, điều duy nhất có thể khiến cho phụ thân mặt ủ mày chau chỉ có Khởi nhi.

“Triều công tử đến đây, thích tham dự Bách Hoa yến, nên Khởi nhi dẫn hắn đến giữa phố để xem.”

“Triều công tử lại tới nữa sao?” La Chẩn mỉm cười, “Hôm nay là Bách Hoa yến,

Thành Thủ nhất định sẽ đi tuần thành, mà theo những gì con nghe được

ngoài phố, Nhị Hoàng tử hình như cũng vừa quay về kinh rồi.”

“Hả?” La Tử Kiêm liếc thấy trong mắt trưởng nữ đầy sự tính toán, không biết

lại là vì chuyện gì nữa đây. “Vậy không phải là càng rối hơn sao?”

“Cha, cha gấp gáp làm gì? Ai cũng có duyên phận của riêng mình, nếu Chẩn nhi

không phải tới hai mươi tuổi mới gả thì làm sao gặp được tướng công? Nếu như vì để gặp được tướng công mà đồng thời phải gặp những chuyện phiền

muộn như đã qua, kiếp sau Chẩn nhi vẫn có thể vui mừng tiếp nhận. Mà

nhân duyên của Kh