
không động, cánh tay dài dang thật rộng, vòng qua ôm
choàng lấy thân thể mềm mại của nương tử vào ngực. “Trân nhi, Trân nhi,
Trân nhi……”
Lại tới. Hoàn Tố bĩu môi, chậm rãi thối lui khỏi
phòng đi, đứng phía sau cửa than một tiếng: Nha đầu thân tín như mình,
thật đúng là thức thời hiểu chuyện a…… Mà, Cô gia mới vừa nói, phế vật
đó nhớ mình sao?.….. Phi phi phi, ai cần hắn nhớ chứ, hừ, tên lỗ mãng,
hắc dã nhân!
“Nương tử, Chi Tâm vĩnh viễn không muốn rời khỏi nương tử.”
“Được.” La Chẩn ngửa đầu, ôm hắn thật chặt, “Nhớ Trân nhi không?”
“Ừ, rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ….. Vừa nghĩ đến nương tử, tâm của Chi Tâm rất đau, đau đến không muốn ăn cơm…..”
“Đứa ngốc.” Thổi mạnh lên gương mặt gầy đi thật nhiều của hắn, vờ giận dỗi,
“Trân nhi thích tướng công xinh đẹp, sau này, bất kể gặp phải chuyện gì, đều không được để cho mình đói. Chàng xem, chàng đem tướng công của
Trân nhi bị đói thành dạng gì nè?”
“Nhưng Trân nhi không có ở đây, trái tim của Chi Tâm rất đau, đau đến mức Chi Tâm ăn không ngon a.”
La Chẩn cười rơi nước mắt, “Hiện tại, có thể ăn chưa?”
“Ừ ừ, Chi Tâm muốn ăn rất nhiều rất nhiều, Chi Tâm phải đem tướng công của Trân nhi ăn thật no!”
Tướng công này thật là. Hai người bốn mắt quấn quít, dường như dùng đôi mắt này không đủ, xem gương mặt này không đủ…..
“Trân nhi, Chi Tâm muốn…..” Tay của người nào đó, lần mò lên bờ ngực mềm của nương tử.
La Chẩn hất tay đánh rớt xuống, “Đi ăn cơm!”
Chi Tâm nhếch miệng, “Nhưng Chi Tâm muốn……”
Thối tướng công, không biết no ấm mới có thể làm chuyện… Khụ khụ, lúc này,
cái gì cũng không thể làm! “Cơm nước xong, Trân nhi có một tin tức vô
cùng tốt muốn nói cho Chi Tâm nha.”
Hu hu…. Nương tử lớn nhất,
ăn không được đường, Chi Tâm chỉ đành phải vô hạn ủy khuất lui mà cầu
xin tiếp theo, “Hôn nhẹ có được không?”
“Được.” La Chẩn nhón
chân lên, khẽ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của hắn, ngay lúc hắn vừa quấn
quýt lập tức rời đi, “Đi, ngoan ngoãn ăn cơm.”
“Trân nhi khi dễ Chi Tâm!” Người nào đó phồng má, u oán khiếu nại.
“Nếu không đi ăn, đừng mong Trân nhi đút cho chàng nha.”
Khiếu nại không có hiệu quả, ngược lại còn bị đe dọa, Chi Tâm tức giận ngồi vào bên cạnh bàn, “Nương tử tới đút!”
Thối tướng công, bây giờ muốn nổi giận? La Chẩn ngắt chóp mũi hắn, kéo kéo vành tai hắn, đút Đại cẩu ăn thôi.
Thật ra thì, ngốc tử thật sự đói bụng lắm, trên đường đi tuy có Chi Hành
chăm sóc, nhưng nhớ nương tử, nên cái gì cũng ăn không vô. Hôm nay thấy
được người trong mộng, cái bụng rỗng từ trước đến nay bắt đầu réo ùng
ục, hơn nữa có bàn tay trắng nõn của nương tử đưa thức ăn đến, vừa thơm
mà lại ngọt.
Gần nửa con gà, năm sáu cái bánh bao đều rơi vào bụng, Chi Tâm vẫn mở rộng miệng. La Chẩn cũng không đút nữa. “Nương tử.”
La Chẩn cầm khăn lau lau trên môi hắn cùng mỡ đông trên ngón giữa của
mình, bưng trà cho hắn, “Dạ dày của chàng đã nhịn đói quá lâu, không thể ăn quá nhiều cùng một lúc, uống chén trà trước đi.”
Uống một mạch đến cạn sạch, đôi mắt đen tròn của Chi Tâm nhìn chằm chằm nương tử không hề chớp mắt, hỏi:
“Trân nhi, tin tức vô cùng tốt là cái gì vậy?”
Ngốc tử này trí nhớ tốt thật. “Tướng công của ta sắp làm cha…”
“….” – Ngốc tử trợn to mắt há hốc mồm hiển nhiên, cái “Tin tức vô cùng tốt” này đã dọa hắn sợ.
Mà La Chẩn, dù bận vẫn ung dung, cười đến ôn nhu, “Tướng công là ưa thích tiểu Chi Tâm hay là Tiểu Trân nhi?”
“Nương tử…..”
“Ta thích tiểu Chi Tâm a, cứ như vậy, Trân nhi sẽ có hai Chi Tâm có thể khi dễ phải không? Nếu hắn là tiểu Chi Tâm, tên thì đương nhiên sẽ do cha
mẹ đặt, nhũ danh chúng ta gọi hắn là ‘Bảo Nhi’ có được không? Nếu là
Tiểu Trân nhi, thì gọi là ‘Bối Nhi’…”
“Nương tử!” Chi Tâm giẫm chân giật mình, oa oa kêu to, “Chi Tâm tại sao phải làm cha?”
“……”
Vậy mà nàng còn nói một hồi lâu, đều là đàn gảy tai trâu sao?
“Chi Tâm không muốn làm cha, Chi Tâm muốn làm Chi Tâm, muốn làm tướng công của Trân nhi, Chi Tâm không làm cha!”
La Chẩn nhìn tướng công tại nguyên chỗ nhảy đi nhảy lại, vô lực hỏi: “Chàng cho rằng ‘cha’ là cái gì?”
“Là cha a, cha không thể cùng nương tử ở chung một chỗ, cha phải cùng mẹ ở
chung một chỗ. Nhưng, nhưng, Chi Tâm muốn nương tử… Không làm cha nữa,
nương tử, có được không? Có được không?”
Trên đời này nương tử
cần tốn hao hết tâm tư mới có thể giảng giải cho tướng công của mình ý
nghĩa “Làm cha” như thế nào, chắc chỉ có mình thôi?
(Chi Tâm tưởng mình phải làm cha của La Chẩn nên không muốn)
Mà khi tên ngốc đó hiểu được nương tử hiện nay trong bụng có một con nít,
sinh ra tới về sau sẽ gọi hắn là “Phụ thân”, vẫn ngẩn ngơ hồi lâu, bình
tĩnh nhìn chằm chằm nương tử không nói.
Trong lúc La Chẩn thầm cho rằng mình đã tốn hơi thừa lời thì Chi Tâm chợt kêu to một tiếng, chạy một vòng quanh phòng.
“…… Trong bụng nương tử có tiểu bảo bảo, phải gọi Chi Tâm là cha, trong
bụng nương tử có tiểu bảo bảo, phải gọi Chi Tâm là cha, Chi Tâm đã làm
cha của tiểu bảo bảo, không phải là cha kia! Hoàn Hoàn, Chi Tâm sắp làm
cha rồi! Phong gia gia, Chi Tâm sắp làm cha rồi! Chi Hành, Chi Tâm sắp…… Ủa, Chi Hành đâu