pacman, rainbows, and roller s
Sô Cô La Đen

Sô Cô La Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325115

Bình chọn: 10.00/10/511 lượt.

ng hứng chí đưa ra đề nghị, khuôn mặt cười tươi vô tội

Kết quả sau câu nói đó, Hàn Nhi đứng dậy đi đến chiếc tủ lôi ra thêm một đống chăn mền.. lót giường cho thêm độ êm ái rồi ...tống khứ Dương

Phong cùng chiếc chăn mỏng xuống sàn cùng với lời đe dọa "Còn nói nữa sẽ hủy hôn lễ..."

---

Thấm thoát, 3 năm trôi qua. Dương Phong từ lúc hùng hổ mở miệng xin từ

chức ở Kỳ Nhiệm bây giờ đang ở vị trí giám đốc trọn vẹn được 3 ngày. Cực khổ trong 3 năm đi quan sát từ công trình này đến công trình nọ với vai trò kiến trúc sư khiến hắn trông chững chạc hơn, tính khí cũng nắng mưa hơn hồi đó.

Đặt tách cà phê xuống chiếc bàn thủy tinh, hai chân bắt chéo xem xét bản thiết kế mới cho ngôi trường cũ của mình, Dương Phong đặt xuống bàn,

tức giận nhìn hai người ngồi trước mặt mình:

"Còn không thôi đi à?"

Trước mắt hắn giở trò tình nhân, lại còn chỗ đông người thế này thật khiến người ta muốn bùng nổ mà.

Khang Luân cùng Quân Như dửng dưng cười hì hì, xoay bản thiết kế theo đúng chiều của mình rồi cho ra nhận xét:

"Này, tay nghề của anh được nâng cao rồi đó anh rể"

Khóe môi hắn giựt giựt, xém chút uống cà phê mà trào ra bên ngoài "Tôi tạm chấp nhận coi đó là lời khen"

"Anh rể, hôm nay là sinh nhật của anh, đã vượt qua thử thách đó chưa

vậy?" Quân Như trông tươi trẻ yêu đời, luôn miệng 'anh rể' hỏi

Mặt Dương Phong biến sắc, nuốt lấy ngụm khí lạnh đứng bật dậy, quăng

xuống bàn sấp giấy tờ "Lần sau đến văn phòng bàn tiếp. Tôi về trước"

Không đợi hai người kia trả lời, hắn đã đi ra khỏi quán, chiếc Audi 8

thoáng chốc đã vụt đi mất.

Đeo tai nghe vào, hắn nghiêm túc mở giọng:

"Mọi chuyện thế nào rồi?"

Đầu dây bên kia cũng nhanh chóng trả lời

"Đã tìm ra vị trí rồi ạ?"

"Là chỗ nào...???"

---

Chiếc bánh kem nhỏ được người phuc vụ đem ra đặt trên chiếc bàn được phủ một lớn vài màu xám sang trọng. Chiếc bánh nhỏ màu đen rất nổi bật trên nền dĩa sứ trắng, bên trên còn có một chiếc nơ màu trắng cực kỳ dễ

thương

Dương Phong cầm lấy chiếc thìa nhỏ lên, từ từ chậm rãi.. ăn trước chiếc nơ.

Trong một cửa hàng lưu niệm gần đó, Hàn Nhi chăm chú, ánh mắt không lúc

nào rời khỏi những món quả nhỏ nhắn xinh đẹp kia. Hôm nay là sinh nhật

Dương Phong, như thường lệ nó về nước và làm nhiệm vụ của mình...

Cánh cửa được mở ra nhẹ nhàng, nghĩ là một người khách nên nó không quan tâm đến chỉ có đứng trước quầy hàng nhìn mãi mấy mẫu đồng hồ dành cho

nam, xem kỹ càng từng cái. Gía cả ở đây rất tốt nên năm nào cũng là nơi

nó chọn để mua quà sinh nhật cho Dương Phong

Ring...ring lên vài tiếng, Hàn Nhi lấy điện thoại ra từ chiếc túi xách của mình, đặt lên tai:

"Thật sao? Bỏ đi rồi ư?... Được rồi, tôi biết rồi... xin cảm ơn"

Cúp điện thoại, nó thở dài một cái, ngước nhìn lên trần nhà chán nản. Rốt cuộc lần thứ 3 cũng từ bỏ sao?

Bước ra ngoài cửa hàng, Hàn Nhi không định mua quà gì nữa, liền lấy điện thoại ra xem giờ giấc lên mấy bay của mình.

Vừa xem xong lại bị cánh tay ai đó kéo lại rồi kéo nó đi vào chiếc xe đậu ở lề đường...

Sau một hồi im lặng, một giọng cười bật lên trào phúng có ngạo mạn, có thương xót, cũng có tức giận

"3 năm? Em thật sự biết đùa giỡn đấy nhỉ?"

3 năm không có lấy một cú điện thoại, mọi cách liên lạc đều không có.

Nếu có cũng chỉ là vào những ngày sinh nhật, hắn đều nhận được những

chiếc bánh kem bằng sô cô la đen với lời nhắn của chủ quán là "Là quà

sinh nhật của một người giấu tên dành cho cậu" Giấu tên ư? Thôi khỏi,

giấu tên hắn cũng biết được người gửi là ai rồi

Là vị hôn phu thế mà sinh nhật mỗi năm đều không có về nước chúc mừng,

cả lời hỏi thăm cũng không có, chỉ có trơ trọi chiếc bánh kem cùng với

một món quà nhỏ.

"Trước khi đi, em cũng đã nói rồi" Hàn Nhi kiên định, nhìn lấy hắn đang

tức giận "Khi nào anh làm được em mới về, nhưng anh xem, lần này anh đã

từ bỏ rồi" Nó cũng có chút bực bội, không kiên nể mà muốn hét vô mặt

Dương Phong

Hắn không nói gì, liền cho xe nổ máy, chỉ vài phút sau xem dừng lại ở

cửa tiệm bánh lúc nãy. Dương Phong đi xuống xe rồi đi vào quán, một lát

sau đi ra cùng một chiếc hộp nhỏ rồi sau đó là cho lái xe hẳn về nhà ở

Lăng Tuyền.

Ngồi đối diện nhau ở bộ sô pha quen thuộc, hắn mở chiếc hộp ra, bên

trong là chiếc bánh kem còn dang dở lúc nãy "Giờ em muốn thế nào?"

Hàn Nhi chau chau đôi mày, nhìn lấy chiếc bánh kem nhỏ trên bàn có chút

khác biệt với nguyên bản trên giấy "Anh đã ăn cái nơ rồi sao?" Theo như

mẫu bánh mà nó gửi về nước thì rõ ràng xung quanh chiếc bánh còn có một

chiếc nơ màu trắng nữa.

Hắn không nòi gì làm cho nó hỏi thêm lần nữa trong ngờ vực "Hay là bỏ nó rồi"

"Đã ăn rồi" Hắn thô bạo lơn tiếng làm Hàn Nhi xém chút giật mình, tim rơi ra ngoài.

Nó nghe lấy, mỉm cười một cái ngọt ngào rồi ào đến ôm lấy cổ Dương Phong cười không kiểm soát

Bị ôm chầm bất ngờ Dương Phong ngạc nhiên cứ thế như tượng không nhúc nhích "Em làm sao vậy?"

"Rất tốt, như vậy là tốt rồi"

"Này, em giải thích cho rõ coi" Hắn mơ hồ không hiểu nãy giờ Hàn Nhi đang làm gì..

Nhớ lại 3 năm trước, khi nó chuẩn bị đi du học đã có ra một điều kiện

rất kinh khủng,