
mại đi hội chợ cùng bạn gái" . Gì chứ, cái tin
lá cải này mà cũng đăng lên được sao? Báo chí rốt cuộc đăng cái tin này
làm gì vậy chứ. Hàn Nhi nhướng mày, cái khó hiểu tại sao mấy đứa này lại đưa nó xem tờ báo này. Vừa định mở miệng thắc mắc thì ánh mắt nó kịp
dõi đến cuối trang, đồng tử nó dãn to, tay cầm ngay tờ báo lên đưa ngay
sát mắt mình. Hình một đôi nam nữ , gấu bông - chính xác là hình của nó
và Âu Lạc Thiên....
"Thấy rồi chứ gì, mày còn nói được gì không?"
Cầm tờ báo trên tay, đầu óc nó quay mòng mòng. Sao cái ảnh này lại xuất
hiện ở đây. Không được rồi, phải làm thế nào đây. Hàn Nhi hoang mang,
cầm khăng khăng tờ báo đứng bật dậy, khiến cho chùm tóc của nó đang bị
nhỏ kia nắm thì bị gì mạnh, giật mình, nhỏ buông tay ra. Lúc này nó
chẳng thèm quan tam có đau hay không. Chỉ đang suy nghĩ tìm cách nào để
ngăn chặn hình ảnh trên tờ báo này ngừng phát tán
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nó cầm tờ báo chạy mãi. Chết tiệt, nó đang đi tìm một người mà đến lớp của người đó nó cũng không biết. Nhưng bây
giờ hỏi người khác không được, chỉ duy cái nhìn nửa con mắt từ các học
sinh xung quanh thôi đã khiến nó hoảng loạn lắm rồi. Giờ chỉ có người
trong cuộc mới có thể giúp nó thôi. Âu Lạc Thiên, anh đang ở đâu??
Đứng giữa sân trường, nó rảo mắt nhìn khắp phía mặc cho đám học sinh đứng thành từng cụm giơ tay chỉ trỏ về phía nó...
"Dương Hàn Nhi"
Nó bất giác quay lại phía vừa phát ra tiếng gọi ấy. Ánh mắt nó nhìn chằm chằm người đó rồi lại đảo liên tục qua những chỗ khác
"Tôi đang gọi cô đó"
Tức giận, người đó hét lớn rồi tiến lại gần phía Hàn Nhi. Cái tên Dương Phong này lại đến ngay lúc đang bực mình
"Nói lẹ"
"Áo tôi đâu?"
Hàn Nhi dừng mọi hoạt động, đứng lặng yên, người nó bắt đầu run
lên......Đừng đùa với tôi nữa. Nếu trên đời này có mê tín, tin vào bùa
ám thì có thể tin chắc rằng nó đang bị ám bởi tên khốn này. Lúc này mà
còn hỏi đến cái vấn đề nhảm nhí này ư? Hắn bị rãnh chắc
"Rãnh không?"
"Làm gì?"
"Biến đi"
"Gì chứ"
"Cậu không có gì làm ngoài đi theo tôi thế này sao?"
"Hoang tưởng à, ai theo cô"
"Không theo thì biến đi, tôi không rãnh nói chuyện với cậu"
Nói rồi, Hàn Nhi quay lưng bỏ đi. Bất giác cánh tay nó bị kéo tay bởi
một cách tay rắn chắc của Dương Phong, khiến tờ báo trên tay nó rơi
xuống đất. Giũ mạnh tay Dương Phong ra rồi định khum người xuống lấy tờ
báo nhưng hắn nhanh hơn, hắn đã lụm lên trước và...đọc
"Đưa đây"
Mặc cho Hàn Nhi nói gì. Dương Phong cầm tờ báo mà tay run run. Thật
không tin vào mắt mình nữa. Tại sao lời của Lạc Thiên với hình ảnh trên
tờ báo này lại khác nhau đến thế. Anh ta nói là không có gì rồi cơ mà,
tại sao lại có bức ảnh này. Hẹn hò ư? Cái tờ báo hoang đường này đang
làm trò gì thế.....
“Tôi không thích giỡn đâu đấy”
Nói rồi, Hàn Nhi huơ tay giật phăng tờ báo trên tay Dương Phong, tức
giận bỏ đi, mặc cho hắn đứng như trời chồng. bàn tay vẫn còn trong tư
thế cầm tờ báo lúc nãy dù trong tay hắn bây giờ không có một vật thể nào cả
Cái đáng nói ở đây, điều khiến hắn bực mình ở đây là cái vấn đề này, hắn đã cố gặng hỏi người trong cuộc mà vẫn chỉ nhận được câu “không có gì”
thế mà bây giờ lại có chuyện xảy ra ngược lại. Rốt cuộc thì tại xao anh
ta lại giấu mình, chuyện này đầu đuôi là thế nào. Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu mà Dương Phong vẫn chưa tìm được cậu trả lời. Còn Hàn Nhi, chắc cô ta đang vui mừng đi tìm anh ta để khoe mẽ chứ gì….Đáng kiếp
Dương Phong chạy thật nhanh. Hắn sẽ đi tìm Lạc Thiên hỏi cho ra nhẽ
chuyện này. Hôm nay không làm rõ thì sẽ không là Kỳ Dương Phong nữa.
Về phần Hàn Nhi, nó vừa chạy vừa nhìn xung quanh với mong muốn là có thể nhìn thấy Lạc Thiên ở ngoài sân này. Rồi cảm giác có ai đó vừa chạy
sượt ngang mình - là Dương Phong. Hắn ta có vẻ đang bực mình??? Hàn Nhi
cảm nhận được nét bực tức từ vẻ mặt thoáng qua của tên Dương Phong khi
hắn chạy sượt qua. Kì lạ, thường ngày có lẽ nó sẽ bị tra tấn hàng ngàn
câu hỏi từ hắn nhưng hôm nay tại sao hắn lại bỏ chạy thục mạng với vẻ
mặt bực tức thế kia. Nghĩ đoạn, nó quyết định cũng chạy theo. Dù không
chắc lắm, nhưng hắn ta với 2 người còn lại thường hay đi chung với nhau, cho nên không chừng chạy theo chắc có thể tìm được Lạc Thiên.
Khác với Dương Phong và Hàn Nhi, Lạc Thiên không bực tức, không khó hiểu nhưng đến lúc này, anh vẫn đang trầm ngâm ngồi gác chân lên chiếc bàn
trong lớp với tờ báo nhăn nhúm nằm kế mép bàn. Từ khi anh làm giám đốc,
không bao giờ chuyện đời tư của anh không bị ông khai cả. Tất cả đều bị
theo dõi đến từng cử chỉ, hành động dù là nhỏ nhất. Nhưng hôm qua anh sơ suất quá…
“Lần này lại dính vào tình yêu à, chậc, cổ phiếu giảm nhiều lắm đây”
Khang Luân bước tới gần chỗ Lạc Thiên, trên tay cầm chiếc Ipad, nhoẻn
miệng cười. Đúng thế, bất cứ thông tin nào liên quan đến Tổng giám đốc
Âu Lạc Thiên là giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoáng lại tăng giảm
đột ngột, bất thường. Phải nói là khi đó, cả công ty như một phen lao
đao khủng hoảng vì thế ít khi nào anh bất cẩn để mấy tên nhà báo ấy có
cơ hội để đăng tin. Như