
ến thái...."
Hàn Nhi nói nhỏ... đủ 2 người nghe rồi lại tiếp tục tập trung công việc lái xe...
"Hô hô, tôi còn hơn như thế nữa đấy, cô muốn thử không?"
"Nhóc... xuống xe..."
Nói rồi Hàn Nhi thắng xe gấp, chiếc xe rích lên một tiếng thật lớn vang
vọng sang hàng cây hai bên vệ đường.... Dương Phong vội nắm lấy dây an
toàn.. Nắm thật chặt, quay mặt sang phía cửa kính..... như một đứa bé
phản đối lời nói nói của người mẹ...
Tên này cứ như kẻ hai mặt, lúc nãy còn hùng hồn tuyên bố này nọ, giờ lại có cái thái độ trẻ con thế này...Thở hắt một cái rõ dài rồi Hàn Nhi
tiếp tục phóng xe theo lời chỉ dẫn "đúng sai" của Dương Phong...
"Chị Nhi..."
Vừa bước vào đến nhà, nhóc Hoàng chạy ập đến, trên tay cầm một phong thư màu đen, có vài nét chữ trắng và một dấu ấn vào vàng kim của gia đình
Hàn Nhi.
Nó giật ngay từ giấy mà không hỏi thêm một lời, xé phong thư, lôi ngay
tờ giấy cũng màu đen nốt trong phong thư ra.. miệng lẩm bẩm vài dòng chữ trên đó rồi sựng cứng cả người.... Hàn Nhi lại ngó đầu ra cửa, rồi đóng sầm lại trước tên Dương Phong vẫn còn đang thong thả đút hai tay vô túi quần và bước tới .... "Này này.... cô giỡn đấy à"
Chạy ù ngay lại căn nhà, Dương Phong đập mạnh cả hai tay vào cửa, vang lên những tiếng thùm thụp thật lớn...
Mấy đứa nhóc em đang ngủ thì bị tiếng đập mạnh của cánh cửa làm cho thức giấc, chúng ngồi dậy, nhìn nhau trâng trâng rồi quay sang nhìn về phiá
Hàn Nhi đang lặng người cầm khư khư tờ giấy...
"Về đi...."
Tiếng Hàn Nhi từ trong nhà hét vọng ra, sao nó lại uy quyền đến thế, sao giọng nói nghe như quyện vào từng tiếng nấc nghẹn chắn hay cổ họng.
Trên gương mặt lạnh tanh của nó, trong con mắt màu đen sâu thẳm ấy, đang đọng lại những giọt nước mắt, chứa đựng những sự sợ hãi, nỗi sợ vô hình đối với nó. Với vẻ ngoài hoàn hảo lạnh lùng tự tạo ra cho mình, Hàn Nhi vẫn chỉ là một đứa con gái, nó cũng biết khóc, thậm chí khóc nhiều hơn
những người khác. Bất lực.. Hàn Nhi vô hồn thả rơi tờ giấy cùng phong
thư rơi nhẹ xuống đất, nó ngồi thụp xuống.....
Dương Phong ngoài cửa cũng im lặng, phải chăng hắn đã cảm nhận được cái gì đó từ cái câu hét lớn kia....Nhẹ nhàng quay đầu, hắn hứng ra chiếc
xe của mình, đúng là vẫn còn gì đó hắn chưa biết...
Ngồi im... tay Hàn Nhi run run nhưng mà đây không phải là lúc mà nó ngồi đây khóc... Không phải là lúc để nó mệt mỏi với những phong thư khủng
bố liên tiếp như thế này.... Quệt đi những giọt nước mắt đang sắp rơi
xuống, Hàn Nhi đứng phắt dậy, nở một nụ cười vô cảm như thường ngày,
nhưng lại khiến mấy đứa nhóc kia, đứa nào đứa nấy đều lạnh gáy, mặt lộ
vẻ hoang mang tột độ quay sang nhìn nhau
"Gì vậy chị Nhi...??"
Nhóc Linh đang ngủ thì bị tiếng đập mạnh của cánh cửa khiến con bé thức giấc, ngồi quấn chăn quanh người, dụi mắt nhìn Hàn Nhi..
"Không có gì đâu, Hoàng...mấy đứa kia nữa mau đi ngủ đi..."
Nó nhanh chân, xách hẳn chiếc balo lên lầu, để lại mấy đứa nhóc ngồi
nhìn nhau. Còn mấy đứa khác vô tư thì lăn ra ngủ tiếp.......
Chẳng lẽ chuyện đó đến rồi sao.. ánh mắt thằng Hoàng nhìn theo Hàn Nhi, cho đến khi chỉ còn nghe được tiếng chân trên lầu.... Nó không dám hỏi
bất cứ gì cả vì nó biết tính cách Hàn Nhi, chỉ có thể đoán sơ sơ ra vài
điều trước thái độ và hành động của Hàn Nhi mà thôi...
Bước vội vào nhà vệ sinh, Hàn Nhi úp mặt mình xuống chiếc bồn rửa mặt
được hứng đầy nước kia. Dòng nước lạnh ngắt khiến cho gương mặt nó càng
lúc càng nhợt nhạt, cứ được mười mấy giây nó lại ngước mặt lên hít thở
rồi lại úp mặt xuống dòng nước đó... Trong đầu nó bây giờ, hàng trăm
dòng suy nghĩ thi nhau chạy đua trong đó, rối rắm....
Nó lặng nhìn mình trong chiếc gương treo trên tường sau khi đã úp mặt
xuống nước. Chiếc gương với vài đường rạn trên đó, cùng với gương mặt
trắng bệt của nó tạo nên một khung cảnh u ám hơn mọi thường.... Môi nó
đã chuyển sang tím dần khi bị ngâm nước quá lâu...
Môi.... bất giác, nó đưa tay lên vuốt nhẹ đôi môi tím tái ấy... rồi cái khúc ở căn nhà trên đồi hiện về... Dương Phong???
Không... không phải lúc nghĩ đến thằng nhóc đó. Hàn Nhi lắc đầu nguầy
nguậy, khiến cho những cọng tóc mai bê bết nước dính vào khuôn mặt...
Dương Phong?? Như chợt nhớ được đều gì đó, nó chau đôi mày lại..
Nhắc đến Dương Phong..thì hình như tên nhóc này không hề biết chuyện gì
về nó. Vậy thì càng có thể chắc chắn rằng hắn không liên quan gì đến
chuyện này. Loại bỏ được một kẻ nghi ngờ, Hàn Nhi thở phào một cái nhẹ
nhõm, bớt được một việc cần phải suy nghĩ. việc cần làm bây giờ có lẽ là nên đến nơi khác sống và đổi luôn chỗ làm. Còn học tập, nó không để
chuyển trường được. Phí vào trường khác khá tốn kém mà đây cũng là năm
cuối rồi. Chuyển đi thì khác nào bảo nó nghỉ học.....
Ok, cứ quyết định vậy.... Đứng dậy nhẹ nhàng, Hàn Nhi úp mặt mình lần
cuối vào dòng nước lạnh kia rồi tháo nút cho dòng nước rút xuống. Có vài chiếc lá đang xoay mòng theo chiều nước rút. Có lẽ là do lúc nãy còn
vài cọng dính trên tóc nó.
Giả định rằng, cuộc sống của H