
Anh tuyệt đối không bao giờ thừa nhận rằng bản thân mình đang ghen.
Trong nhát mắt Tô San cảm thấy có chút hoảng hốt. Đúng như vậy nha, tại sao cô lại chọn Tần Trọng?
Đại khái………..là bởi vì lúc đó Tần Trọng thanh cao có nét hao hao giống với Lâm Duệ mà thôi.
Cô vĩnh viễn cũng không quên được tình cảnh lần đầu tiên khi gặp Tần Trọng.
Cô len lén đứng ngoài cửa, nghe Tần Trọng đàn bài River flows in you*, lúc đó ánh trăng rọi vào gò má của anh ta, thật giống với khuôn mặt của ai
đó.
Trong trí nhớ của cô, cô cũng đã từng trốn đi xem Lâm Duệ
luyện đàn. Cô rất cẩn thận nên chưa từng bị anh phát hiện. Nhưng mà có
một hôm, không ngờ cô lại bị Lâm Duệ bắt gặp.
Lâm Duệ hiếm khi không khó chịu mà ngoắc ngoắc tay với cô, nhẹ giọng nói: “Tới đây đi.”
Tô San hơi hoảng sợ, cô không dám mà lúc đó Lâm Duệ lại rất dễ chịu, lặp
lại lời nói một lần nữa: “Tới đây đi, sợ cái gì.” Lúc này cô mới dám
thận trọng bước qua.
“Em thích đánh đàn?” Lâm Duệ không để ý vừa đánh đàn vừa hỏi.
Tô San hiếm có cơ hội ở gần với Lâm Duệ như vậy, gần đến mức có thể ngửi
thấy mùi bột giặt trên quần áo của anh. Mùi vị này thật mát mẻ, làm cho
mặt cô sớm trở nên nóng ran.
“Ừ.” Cô ngây ngốc gật đầu.
Lâm Duệ dừng động tác đánh đàn lại, chậm rãi xoay đầu lại hỏi: “Vậy……..em muốn tôi dạy cho em không?”
Tô San cảm thấy bản thân mình lúc này được cái bong bóng hạnh phúc bao
trùm lấy, mặc dù cái hạnh phúc này đối với cô không thực tế, nhưng cô
vẫn không nhịn được mà muốn chìm vào.
“Có thể không? Thật sự có thể không? Cảm ơn anh trai.”
Cánh tay Lâm Duệ bị cô gái nhỏ nắm chặt, nụ cười rên mặt càng ngày càng đậm nhưng đột nhiên anh thu lại nụ cười kia.
“Mà em học đàn làm cái gì?” Anh đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống cô bé mới mười ba mười bốn tuổi, trong con ngươi mang theo vẻ ác độc cùng
chán ghét, làm cho Tô San cảm thấy không thở được.
“Muốn làm kẻ
thứ ba thì chỉ cần có gương mặt đẹp là đủ rồi. Còn về phần đôi tay kia
dùng để đào đất hay dùng để đánh đàn…..” Anh mỉa mai cười rồi chậm rãi
nói: “Có gì khác nhau sao?”
“Cút đi cho tôi. Về sau không được bước vào phòng này nửa bước.” Anh dùng lực đẩy Tô San ra ngoài rồi lạnh lùng quát lên.
………….
Ngay lúc Tô San nhớ lại cảnh Lâm Duệ chán ghét la mắng cô, thì hình ảnh Tần Trọng vẫn lượn qua trước mặt cô.
Đợi đến khi Tần Trọng quay đầu nhìn lại—thì thấy một người con gái xinh đẹp đang ngây ngốc kìm nén nước mắt mà nhìn anh ta.
Vì vậy Tô San trở thành bạn gái của Tần Trọng,
Trên gương mặt cô dường như có cái gì đó mềm mại quét qua. Tô San từ từ mở
mắt ra, ngơ ngác nhìn Lâm Duệ đang gần trong gang tấc. Cô giơ tay lên sờ sờm mặt mình, lúc này mới phát hiện, cô đã khóc từ lúc nào.
“Đừng khóc, đều là do anh không tốt, anh không nên mắng cậu ta……” Lâm Duệ nhẹ giọng khuyên nhủ.
Cô khóc, còn là khóc vì người đàn ông khác.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, anh cũng có cảm giác trái tim mình vỡ vụn ra, máu thịt be bét.
“Đương nhiên là anh sai.” Tô San nhàn nhạt gạt tay Lâm Duệ ra, đôi lông mi như cánh bướm vương đầy nước mắt. Cô cắn răng hung hăng lau một cái, tự
giễu cười.
“Không phải anh hỏi tại sao em lại quen anh ta sao?”
“Em nói cho anh biết, bởi vì anh ta biết đàn dương cầm, hơn nữa cũng nguyện ý dạy cho em.” Mấy chữ cuối cùng kia giống như Tô San cố tình mà hét
lên.
Lâm Duệ ngẩn ra, ngay sau đó dường như nhớ tới điều gì đó, khuôn mặt chợt tái nhợt thốt lên: “San San……….”
Tô San biết anh định nói cái gì, nên đưa tay ngăn lại.
Cô thở hồng hộc, vẻ mặt cũng vô cùng mệt mỏi: “Anh đừng nói cái gì nữa…….
Làm phiền anh thời gian này đừng xuất hiện trước em nữa, có thể không?”
Vẻ mặt Lâm Duệ biến đổi. Đây là có ý gì? Chính là xử tội anh sao?
“Tại sao?” Anh không nhịn được mà tiến lên một bước, đè nén lửa giận trong
lòng: “Anh thừa nhận, ngày xưa anh đối xử với em không tốt, thế nhưng
đều bởi vì năm đó anh đối với em cùng với dì Hạ có hiểu lầm.”
“Mà sau đó chúng ta lại phải xa cách nhau, cha lại không cho phép anh có liên lạc với em……..”
Anh dừng một chút, bỗng nhiên có cảm giác tất cả những giải thích của mình
lúc này đều không thỏa đáng, cuối cùng đành cúi đầu, nhắm mắt lại nói:
“Anh thề, từ giờ về sau anh sẽ không bao giờ làm chuyện như thế nữa.”
Câu nói cuối cùng của Lâm Duệ rất chậm, mỗi một chữ đều rất rõ ràng, giống như muốn đem lời thề này khắc sâu vào lòng mình.
Vậy mà Tô San lại vô cùng thờ ơ.
Trên mặt cũng không có chút biểu cảm nào: “Nói xong rồi sao? Nói xong thì được rồi.” Dứt lời cô liền xoay người muốn đi ra cửa.
Lâm Duệ nhìn khuôn mặt không hề khoan nhượng của cô, bỗng nhiên có cảm giác lạnh lẽo, thân thể vô cùng mệt mỏi.
Anh từ từ ngồi xuống ghế salon, sắc mặt mang theo vẻ mệt mỏi.
Cô im lặng một lúc, đột nhiên cười khổ.
“Em chưa bao giờ để những chuyện đó ở trong lòng thì làm sao có thể tha thứ?”
Nói xong cô liền sải bước ra cửa.
Lâm Duệ lặng người ngồi trên ghế, nhớ lại lời nói của Tô San, trên khuôn mặt có chút sợ hãi.
Anh cứ ngồi như vậy rất lâu.
…….
Trương Tử Nam đuổi theo Tô San ra khỏi tòa nhà của A.E. Lúc lên xe rồi cảm xúc của Tô San