
ngẩng đầu, chỉ thấy Trương Tử Nam đang đứng ở cửa, sững sờ ngẩn người nhìn phòng tin tức trống rỗng.
Cô vô cùng tức giận, đi qua vài bước, đưa đầu ngón tay gần như chạm phải mũi Trương Tử Nam..
“Trương Tử Nam, đến tột cùng anh và Lâm Duệ đang làm cái quỷ gì vậy? Các người một là tổng giám đốc, một là trợ lý tổng giám đốc, chuyện lớn xảy ra như vậy, lại cùng lúc không ở chỗ này?”
“À? Tôi… tôi vừa rồi chính là đi tìm cái đó……” Trương Tử Nam lắp ba lắp bắp giải thích.
“Đủ rồi!” Vào lúc này Tô San sao có thời gian mà nghe anh ta nói nhảm?nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Lập tức vung tay cắt đứt anh ta.
Ánh mắt của cô âm lãnh, năm ngón tay thon dài ở dưới ánh đèn chói mắt, lộ thêm vài phần đáng sợ.
Từ từ khép lòng bàn tay lại, Tô San mở miệng lần nữa thì giọng nói dịu dàng, ôn hòa hơn bình thường.
“Tử Nam à, tốt nhất anh không nên để cho tôi biết, Chloe chi tâm vô cớ mất tích có quan hệ gì tới anh. Nếu không, tôi bảo đảm, anh sẽ giống như công ty nhà họ Trương……”
Giọng điệu cô như bầu trởi nổi cơn gió nhẹ, cười, nói thật nhỏ: “Biến mất vô ảnh vô tung…..”
Đột nhiên vẻ mặt Trương Tử Nam biến đổi, hai tay nắm lại rất nhanh, nhưng ngay sau đó giống như ý thức được mình luống cuống, miễn cưỡng cười cười: “Tiểu thư, cô nói cái gì dó, tôi nghe không hiểu.”
Tô San cười lạnh một tiếng, vừa rồi trong lòng có năm phần hoài nghi, hiện tại biến thành vô cùng chăc chắn.
“Thấy Lâm tổng ở đâu không?” Tô San vừa ra khỏi cửa lập tức tiện tay kéo một cô gái lại hỏi.
Cô gái kia cũng rất thông minh, lập tức đứng lên nói: “Lâm tổng đang chiêu đãi Hoàng Thế Khải tiên sinh ở trong phòng, còn có Lục tiên sinh cũng đang ở chỗ đó.”
“Cảm ơn.” Tô San vội vàng quẳng xuống một câu, lập tức chạy tới.
Vào phòng chiêu đãi, trong phòng là sự trầm mặc đè nén. Một hàng chén nước trên khay trà vẫn bốc hơi nóng, ở trong sương mù bay lượn, vẻ mặt mỗi người cũng không rõ ràng.
Lục Minh Viễn nhìn thấy Tô San đi vào, chậm rãi dựa lưng vào sô pha, chân vắt lên đùi còn lại, tư thế vô cùng thanh thản, lại khiến cho người ta cảm thấy bị áp bức vô cùng mạnh.
“A Khải, chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, cậu không thể nể mặt mình, tạm thời phóng một con ngựa cho A.E sao?”
Sắc mặt Hoàng Thế Khải cực kém, Anh ta ngẩng mặt lên, đôi môi mím chặt, lồng ngực phập phồng từng cái, giống như đang chịu đựng cơn tức giận vô cùng lớn.
“Lão Lục, cũng bởi vì làm bạn nhiều năm với cậu, tôi mới đồng ý giao Chloe chi tâm cho một công ty nhỏ trong nước như Lâm thị tạp hình! Nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, cậu vẫn không đồng ý mình báo án?”
Anh ta hung hăng vỗ lên bàn một phát, giọng căm hận nói: “Mình thật sự hoài nghi rằng cậu có phải liệp hiệp với Lâm thị chơi mình một vố không nữa!”
Lời này vừa nói ra, nhất thời trong phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ.
Hoàng Thế Khải dùng một tư thế kỳ quái dán sát ở trên bàn, thân thể cũng có chút cứng ngắc, giống như là mới ý thức được mình vừa nói cái gì, có chút không biết làm sao.
Lục Minh Viễn từ từ nghiêng người qua, trên mặt là cực kỳ lạnh, một chút cảm xúc cũng không có, mở miệng nói: “Cậu……” Anh dừng một chút, như là cười: “Cậu vừa mới nói cái gì?”
“Mình… mình không phải ý đó…” Hoàng Thế Khả sợ hãi, trong nháy mắt trên trán hiện một tầng mồ hôi.
‘Được rồi, thật ra chuyện này là mình đuối lý.” Lục Minh Viễn giơ tay lên ngắt lời anh ta.
Anh lại dựa vào phía sau, vươn tay bóp bóp mi tâm, trầm ngâm một chút nói: “Như vậy đi, Chloe chi tâm mình sẽ định giá theo thị trường, một phần cũng không thiếu bồi thường cho cậu. Như vậy có thể được rồi chứ?”
“Không được.”
“Mình thêm ba thành so với giá thị trường.”
“Không phải vấn đề tiền bao nhiêu!” Đột nhiên Hoàng Thế Khải đứng lên, vẻ mặt vì cảm xúc vô cùng kích động mà có chút hồng.
“Chloe chi tâm là trang sức mà người vợ đã mất mình thích nhất, thật vất vả mình mới có được nói, vốn dĩ muốn chon cất cho cô ấy! Chẳng lẽ hiện tại cậu muốn mình dùng tiền mặt đi an ủi vong linh cô ấy hay sao?”
Lục Minh Viễn không ngờ được, ban đầu Hoàng Thế Khải không tiếc tất cả đi mua khối bảo thạch này, lại có tầng duyên cớ này nữa, không khỏi có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Tô San.
Tô San cũng nhức đầu. Cô thận trọng đi tới, tự mình đổi ly trà khác cho Hoàng Thế Khải, đắn đo khuyên nhủ: “Ông Hoàng, tôi cảm thấy… nếu như tôn phu nhân cũng đã hạ táng rồi, cần gì phải dùng những vật phàm tục kia đi quấy rầy vong linh cô ấy? nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Có lẽ Chloe chi tâm đột nhiên mất tích, thật ra là ý tứ của cô ấy?”
“Cô nói cái gì?” Ánh mắt Hoàng Thế Khải đỏ lên, trừng cũng muốn lồi ra, làm như hận không vươn tay bóp chết Tô San được vậy.
Tô San còn chưa kịp phản ứng lập tức bị Lục Minh Viễn kéo lại sau lưng. Cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Anh vội vã đỡ eo cô, ngoài miệng lại nhỏ giọng trách cứ: “Nói hươu nói vượn gì vậy.”
Ngẩng mặt lên, Lục Minh Viễn khẽ vuốt cằm xin lỗi với Hoàng Thế Khải: “Vợ mình không biết nói chuyện, đã đắc tội rồi.”
Vợ……
Hai chữ thật đơn giản, khiến mọi người trong phòng hóa đá tr