
iống như rượu lan nhân tán…. Hắn đã nghĩ sẽ xuất hiện hai cỗ th thể, thật không ngờ hắn vẫn còn sống.
Hắn biết đó chỉ là nằm mơ. Nhưng cho dù đó là mơ đi chăng nữa, thì
cảm giác tuyệt vọng khi mất đi người thân yêu nhất vẫn cứ khiến cả linh
hồn tuyệt vọng. Cảm giác rất thật, cơ hồ như chuyện vừa mới phát sinh.
Hắn biết đó chỉ là mơ. Nhưng dù biết điều đó cũng không làm vơi đi thống khổ trong lòng hắn.
Lòng run rẩy đau đớn, tiếng rên rỉ áp chết nơi sâu nhất trong yết
hầu. Một loại cảm giác bị vứt bỏ, rét lạnh khiến hắn không tài nào hô
hấp được.
Trong nháy mắt, có một đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt hắn,
sờ lên trán của hắn. Lập tức, thân thể của hắn cảm nhận được sự ấm áp
đó, thực sự rất ấm áp… Hương khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, hương vị
quen thuộc, hắn theo bản năng nhẹ nhàng vươn tay ra, quấn lấy thân thể
ấm áp mềm mại ở gần mình.
Kế tiếp, hắn lại chìm vào giấc ngủ, không còn ác mộng nữa. Đối với hắn mà nói, điều này là phi thường hiếm thấy.
…….
Lúc Hiên Viên Tư Cửu thức dậy đã là giữa trưa, An An đã không còn ở
nằm bên nữa. Cửa phòng ngủ khép hờ, rèm cửa sổ được vén lên, cửa sổ mở
rộng, vải tơ lụa mềm mượt vui đùa cùng với gió hạ. Đầu giường có một
bình tường vi vừa mới cẳm. Đóa hoa mềm mại như lụa, dưới ánh nắng vàng
rực rỡ lay động tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Hiên Viên Tư Cửu lười biếng đứng dậy mặc quần áo. Vừa đẩy cửa phòng
ra, hắn đã nhìn thấy An An quần áo chỉnh tề ngồi ở gian ngoài. Trong tay nàng đang cầm một cây lược gỗ nhẹ nhàng chải từng lượt một. Từng lượt
chải chậm chạp, vẻ mặt An An giống như đang trầm tư suy nghĩ.
Hiên Viên Tư Cửu hơi nhướn mày: “Muốn ra ngoài sao?”
An An giật mình, quay đầu nhìn về phía hắn, cười nói: “Em đã hẹn
Tịch Hồng Ngọc, hôm nay có ông chủ Ngụy đến Lê Viên diễn xướng vở Dương
Quan Tam Điệp. Anh không thích xem hát, em đương nhiên là phải tìm người khác xem cùng.”
Hiên Viên Tư Cửu không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cả
người An An. Lực đạo bất khả tư nghị nhưng lại mềm mại và ấp áp nhắn dùm tình cảm của hắn…Ôn nhu, ấm áp, quan tâm với nàng, còn có….cảm giác như hắn vừa muốn lại không muốn nàng xa rời hắn.
An An thở hắt một chút, vội vàng đem toàn bộ những suy nghĩ ôn nhu trong đầu đuổi ra, cố gắng mỉm cười nói: “Làm sao vậy? Không muốn em đi ra ngoài ư?”
“ Không phải! Chỉ muốn ôm em một chút thôi!”
“ Anh hôm nay thật kỳ quái!”
An An cẩn thận nhìn Hiên Viên Tư Cửu. Nàng chải tóc dài ra sau gáy,
khuôn mặt đã lộ ra hoàn toàn. Hai má không biết có phải vì đã thoa son
hay không mà trở nên hồng nhuận, đôi mắt lo lắng nhìn hắn.
Nhìn bộ dạng này của An An, trái tim giống như bị tảng đá đè chặt đột nhiên có cảm giác được buông lỏng, Hiên Viên Tư Cửu bất giác lại bật
cười.
“ Không có!”
An An rũ mắt xuống, cũng không hỏi lại.
…..
Ra đến rạp hát sau, đuổi lái xe đi khỏi, An An từ cửa sau chạy thẳng đến Tễ An Đường.
Đến Tễ An Đường thì thấy Tô Vĩ Dạ đang sửa soạn hành lý.
Cửa sổ mở toang khiến không khí u ám nặng nề trong phòng bay đi ít
nhiều. Sách và tranh hỗn loạn ở trong phòng. Ngẫu nhiên lại có cơn gió
thổi qua, sách đột nhiên ào ào lật trang, Tô Vĩ Dạ đang như mất hồn mất
vía sửa sang lại.
Trong đầu lại nhớ đến cái đêm ở quán rượu kia, Hoan Hoan nói là làm tiệc tiễn biệt với hắn.
Ngọn đèn ở giữa hai người, chiếu ánh sáng rực rỡ lên người Hoan Hoan, còn hắn thì giống như không có cách nào tiếp cận được với nàng. Một bàn đầy đồ ăn, hai tay Hoan Hoan cầm một chén rượu, ngồi yên bất động mà
uống, hắn cũng bất động theo. Rượu rất dễ uống, nhưng Hoan Hoan không
thích uống rượu lạnh, vì thế một bình rượu nữ nhi hồng được đặt ở trên
một chiếc bếp nhỏ ở cạnh.
Hoan Hoan cố gắng bình thản, nhưng vẫn không hề che dấu một bụng đầy
tâm sự như lúc trước, uống cứ như chưa được uống bao giờ. Hắn biết nhưng không có cách nào khuyên được, chỉ cầm lấy một chén tiếp nàng.
Không biết qua bao lâu, Hoan Hoan mới bỏ chén rượu sang một bên, ngón tay thon dài đưa lên day day trán rồi phát ra tiếng thở dài.
Mà một tiếng thở dài này giống như đánh vỡ áp lực khát vọng trong nhiều năm của hắn, hắn mạnh mẽ cầm lấy tay Hoan Hoan, nói: “ Cùng anh rời khỏi Hồ Đô này, được không? Chúng ta cùng nhau đi có được hay không?”
Bàn tay Hoan Hoan ở trong tay hắn lạnh đến thấu xương, nhưng đây là
lần đầu tiên hai bọn họ có chút tiếp xúc da thịt sau bao nhiêu năm, kể
cả khi đã có hôm ước trước đó.
“ Được.” Hoan Hoan chậm rãi rút tay ra, bình tĩnh cầm lại chén rượu, mỉm cười nói.
Lúm đồng tiền xinh đẹp, giọng nói ôn nhu, nhưng Hoan Hoan không hề
biết đôi mắt kia của nàng lại tựa hồ như bị đóng băng, hoàn toàn hờ
hững, không có cảm tình.
Cuộc đời hắn đã trải qua đầy đủ những cung bậc, lúc lên lúc xuống,
giống như một cuốn tiểu thuyết. Vinh hoa phú quý hắn đã từng được hưởng
qua, để rồi sau đó lần lượt từng người thân bỏ hắn mà đi, cuối cùng lại
chỉ còn một mình hắn lẻ loi lang bạc kỳ hồ. Hắn giống như một tờ giấy
trắng, vận mệnh giống như cây bút lần lượt chấm phá lên cuộc đời