
guyên ạ. Từ nay về sau em có
cuộc sống của em, và anh cũng phải có cuộc sống của anh.”
Những lời nói của Tô Dao khiến lòng Cố Nguyên trào
dâng một nỗi buồn, anh nhìn cô trầm ngâm: “Em sống cuộc sống của em? Em có dự
tính gì cho cuộc sống sau này của em?”
“Em không biết.”
Trong đầu Tô Dao thoáng hiện lên hình ảnh Hứa Đông
Dương, tim cô chợt thắt lại đau nhói, giọng bất giác chùng xuống: “Em biết là
anh muốn tốt cho em. Công việc này em cũng không muốn làm tiếp nữa, nhưng trước
mắt thực sự là em rất cần nó...”
Giọng của Tô Dao càng lúc càng nhỏ đi, cô nghĩ đến khả
năng xấu nhất, dòng suy nghĩ đó khiến sắc mặt cô trở nên tái mét.
Tô Dao ngẩng lên nhìn chăm chăm vào Cố Nguyên. Anh nói
đúng, ngày hôm qua sau khi phát hiện ra cấp trên của mình là Hứa Đông Dương, cô
đã không còn muốn ở bên cạnh anh ta. Ban đầu cô cũng có ý định sẽ từ bỏ, tránh
xa anh, càng xa càng tốt. Huống hồ, huống hồ... Tô Dao càng nghĩ càng sợ, mặt
cô trắng bệch, trong nhà còn có Tô Thư giống như một quả bom hẹn giờ. Nếu Hứa
Đông Dương phát hiện ra điều gì đó thì phải làm sao?
“Được, em sẽ từ bỏ công việc này để tìm công việc
khác.”
Tô Dao đột nhiên nói giọng quả quyết, Cố Nguyên có vẻ
hơi ngạc nhiên: “Em đồng ý?”
“Em đồng ý. Em cũng cảm thấy công việc này không thực
sự phù hợp với em, em muốn chăm sóc con, sau này còn phải tiếp khách kiểu này
nữa thì em biết phải làm sao?” Tô Dao ngừng lại: “Sợ rằng trước mắt phải nhờ
anh nuôi mẹ con em
Nghe những lời nói này của Tô Dao, sắc mặt Cố Nguyên
có phần giãn ra, dù không hiểu rõ tại sao cô lại thay đổi thái độ nhanh đến vậy
nhưng anh rất hài lòng với kết quả này: “Được, em bỏ đi. Cuối tuần bố mẹ tới
anh sẽ giải thích thay em.”
Dù đã quyết định bỏ việc, Tô Dao vẫn chưa thể bình tâm
trở lại. Cô lên thu dọn đồ đạc cá nhân. Vừa đi làm được một ngày nên cô không
có nhiều vật dụng, có đi cũng gọn ghẽ.
Tô Dao đến văn phòng, vẫn chưa kịp viết đơn xin nghỉ
theo dự định thì thư ký Trương đã qua gõ cửa: “Cô Cố, cô chuẩn bị nhanh lên.
Ngay bây giờ phải họp tại tầng 15, những tài liệu cần thiết tôi đã đặt ở đó hết
rồi. Cô lên cùng phó tổng, nhớ ghi lại nội dung cuộc họp nhé.”
Tô Dao đứng đó, phút chốc như rơi vào ngã ba đường.
Cuối cùng thì tinh thần trách nhiệm đã chiến thắng, Tô Dao cầm tập hồ sơ mà thư
ký Trương đã chuẩn bị giúp, đi tới phòng họp.
Thôi thì làm hết buổi sáng hôm nay, sau giờ nghỉ trưa
làm đơn xin nghỉ việc rồi buổi chiều nói cũng được.
Vừa bước vào cửa phòng họp, Tô Dao nhận thấy không khí
có phần khác thường, hôm qua tổng giám đốc Hàn vẫn còn tươi cười thì giờ ngồi
trên ghế trầm ngâm. Hứa Đông Dương đã yên vị, ngồi đối diện với tổng giám đốc
Hàn. Những người còn lại thì Tô Dao đều không quen. Rất may là thư ký Trương đã
theo sau, ra hiệu cho Tô Dao đưa tài liệu cho Hứa Đông Dương, rồi ngồi phía sau
anh.
Cửa phòng họp đóng lại. Máy chiếu được mở lên, cả
phòng họp im phăng phắc. Tổng giám đốc Hàn nghiêm mặt nhìn xung quanh một lượt,
chậm rãi nói: “Anh Thượng, anh nói xem, việc này là
Người đàn ông bị gọi tên liền đứng dậy, nhìn tổng giám
đốc Hàn một cách lo lắng rồi nhìn Hứa Đông Dương: “Tổng giám đốc Hàn, những sản
phẩm mới lần này đều có lỗi kỹ thuật nghiêm trọng. Tuần trước tổ sản xuất của
anh Vương có sử dụng khuôn mới để sản xuất thử 100 mảnh, kiểm tra chất lượng
thì toàn bộ đều báo phế phẩm.”
“Rầm” một tiếng, Tô Dao giật bắn mình. Tổng giám đốc
Hàn quăng mạnh tập tài liệu dày cộp lên mặt bàn, khiến cho cặp tài liệu bung
tung tóe, các giấy tờ trong cặp tài liệu đều rơi xuống đất.
“Các cậu ngày ngày nhận tiền làm cái gì thế? Hả? Tiền
ngân hàng thì vay rồi, thủ tục làm xong rồi, bây giờ lại nói với tôi cái dây
chuyền sản xuất chết tiệt này không dùng được, các cậu đùa với tôi đấy à?”
Tổng giám đốc Hàn nói dứt câu vùng đứng dậy đẩy cửa
rời khỏi phòng họp, cả phòng họp lúc bấy giờ chìm trong bầu không khí trầm
lặng, mọi người đều hoang mang, không dám lên tiếng.
Cuối cùng, Hứa Đông Dương khẽ thở nhẹ, phá tan sự im
lặng: “... Thế này đi, anh Thượng, anh Vương và cả anh Hứa nữa, tới văn phòng
tôi.”
Những người khác lần lượt rời khỏi phòng họp, Hứa Đông
Dương đanh mặt lại, cùng vài người khác quay về văn phòng làm việc của mình.
Thư ký Trương đập đập vào vai Tô Dao, ra hiệu cho cô cùng quay về tầng 18. Cửa
văn phòng phó tổng đóng chặt, Tô Dao ngước nhìn qua rồi quay lại chào thư ký
Trương, trở về phòng của mình để viết đơn xin thôi việc.
Đơn xin thôi việc đã viết xong nhưng vẫn chưa có cơ
hội trao cho Hứa Đông Dương, cả buổi sáng cửa văn phòng anh khép im ỉm. Cả công
ty chìm trong bầu không khí u ám trầm lắng, ngay cả nói chuyện cũng phải nh
Đến giờ nghỉ trưa, cửa văn phòng Hứa Đông Dương cuối
cùng cũng mở ra, vài người đàn ông vội vàng đi ra. Điện thoại nội bộ trên bàn
Tô Dao báo sáng, vọng đến tiếng nói của Hứa Đông Dương: “Cô qua đây một lúc.”
Tô Dao đứng dậy, cầm lấy PDA, do dự một lúc rồi cầm
lấy đơn xin thôi việc của mình. Khi Tô Dao bước vào phòng thì Hứa Đông Dương
đang ngả người dựa vào ghế, nhắm nghiền hai