
ải chăn nằm
đất...”
Cô đột nhiên im bặt, ngăn tủ đựng chăn trống rỗng.
Đúng rồi, chăn bông đều đưa cho ông bà nội, ngoại dùng cả rồi, làm gì còn thừa
cái nào nữa.
Tô Dao xoay người nhìn Cố Nguyên. Trời lạnh như thế
này không thể nằm sàn để chết cóng được.
“Em không tin anh à?”
Cố Nguyên vẫn cười, tiếp tục đập đập vào chỗ bên cạnh
anh: “Giường rộng như thế này, anh và em mỗi người một nửa.” - Anh dừng lại rồi
nói tiếp: “Yên tâm, anh không thu phí của em đâu, có ngủ anh cũng có lấy tiền
đâu.”
Lời nói của Cố Nguyên khiến Tô Dao thở phào nhẹ nhõm,
nhịn không được liền bật cười. Cô bước lại phía bên giường và ngồi xuống, giữ
một khoảng cách xa với anh: “Thế hai đêm nay làm khó cho anh rồi.”
“Khó gì mà khó, anh không định ăn hiếp em nên em không
cần để ý đâu.” Cố Nguyên hài hước nói, đặt quyển tạp chí sang bên rồi nằm xuống
giường trước: “Ban đêm anh ngủ yên lắm, không nói mơ, không ngáy, không cuộn
chăn, không mộng du, em có thể coi như anh không tồn tại.”
Tô Dao vơ lấy chiếc gối đánh vào Cố Nguyên. Hai người
dường như quay trở lại thời thơ ấu, Tô Dao khi đó ngủ trưa thường nói mơ, chảy
nước miếng, cuộn chăn, thậm chí còn mộng du nữa, đã bao nhiêu lần dọa Cố Nguyên
khóc. Tô Dao biết là Cố Nguyên ám chỉ cô, Cố Nguyên đón chiếc gối mà Tô Dao ném
qua, ngồi hẳn dậy nhìn cô, cười dịu dàng: “Đến đây nào vợ yêu, để chồng ru vợ
ngủ nào.”
Tô Dao giật lại chiếc gối của mình, cẩn trọng nằm
xuống, xoay lưng về phía anh, gương mặt không giấu nổi vẻ tức giận. Đúng là lớn
rồi, không còn là trẻ con, trong lòng cô vẫn lo lắng không nguôi. Cố Nguyên đợi
cô nằm xuống một lúc, tắt đèn trên đầu giường rồi nằm xuống. Cả căn phòng chìm
trong bóng tối. Tô Dao cảm thấy sau lưng là cả một khoảng im lặng, Cố Nguyên
cũng không có động tĩnh gì.
Không ngủ được.
Tô Dao mở to mắt nhìn vào bóng đêm, hít sâu, hai người
ngủ cùng một chiếc giường, đắp cùng một chiếc chăn khiến cô không thể an lòng.
Hơi thở nóng ấm của Cố Nguyên phả vào sau lưng khiến cô càng thêm bối rối, cô
dường như còn nghe rõ tiếng đập con tim mình.
Cô không thể chợp mắt, anh cũng không thể ngủ như bình
thường. Cố Nguyên nằm im nhìn lên trần nhà, vương vấn quanh anh là mùi hương
tỏa ra từ người cô khiến cơ thể anh nóng bừng lên.
Chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào người cô. Anh
thật không nghĩ rằng có một ngày anh lại i vào hoàn cảnh như thế này. Anh còn
nhớ ngày trước khi trêu đùa với bạn bè đã từng nói rằng đàn ông không thể bỏ lỡ
cơ hội.
Không ngờ rằng anh lại rơi vào tình trạng này. Dù đã
kết hôn, hai người chưa hề có động chạm gì thân mật.
Trong bóng tối, hơi thở của cô rất nhẹ, dường như là
giữ khoảng cách với anh. Anh biết cô không ngủ được. Cố Nguyên xoay đầu nhìn
sang phía Tô Dao, mái tóc dài như làn suối mềm mại xõa ra trên gối. Cô dường
như chưa có được cảm giác an toàn, vẫn cuộn chặt mình trong chiếc chăn giống
như con rắn cuộn tròn mình lại.
Anh rốt cuộc vẫn chỉ là một người đàn ông. Với tình trạng
như thế này, anh chắc chắn rằng mình không thể ngủ được.
Tim Tô Dao đập thình thịch, không biết anh sẽ có hành
động gì.
Sau lưng vang lên tiếng “roạt”, đèn bừng sáng. Cố
Nguyên nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi ra phòng khách. Trước khi ra khỏi phòng anh
ngoái đầu lại nhìn cô, Tô Dao vội vàng nhắm mắt giả vờ như đã ngủ. Tim đập
thình thịch. Tô Dao nằm đợi Cố Nguyên rất lâu nhưng anh không trở lại phòng.
Tiếng tivi từ ngoài phòng khách vọng lại, Tô Dao cuối cùng cũng chìm vào giấc
ngủ mơ màng.
Ngày thứ hai khi Tô Dao tỉnh dậy thì mọi người đã thức
dậy từ bao giờ, ông bà nội đã đi dạo rồi tiện mua đồ ăn sáng, ông bà ngoại ngồi
chơi cùng Tô Thư ở phòng khách. Tô Dao dụi mắt chào Cố Nguyên. Một đêm mất ngủ,
gương mặt anh trở nên xanh xao nhưng tinh thần rất tỉnh táo, chào cô xong anh
xoay người trở về phòng ngủ bù .
Mẹ Tô Dao trừng mắt nhìn Tô Dao, đợi Cố Nguyên vào
phòng rồi mới cất tiếng phản đối: “Con phải nói với Cố Nguyên. Thức thâu đêm
xem bóng đá có hại cho sức khoẻ lắm, cũng không còn là thanh niên tuổi đôi mươi
đâu. Th
ức đêm như thế hại nguyên khí lắm”.
Tô Dao “dạ” một tiếng, mặt nóng bừng, trong lòng không
muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao Cố Nguyên không quay lại phòng, lại sợ mẹ lại
nói nhiều, liền vội tránh vào phòng vệ sinh. Khi ra ngoài thì ông bà nội đã
quay trở về, còn mang về cả sữa đậu nành và bánh bao nóng hổi . Mẹ Tô Dao trừng
mắt nhìn cô, không nói thêm gì nữa rồi vào dỗ Tô Thư ăn sáng .
Mọi người quây quần ngồi bên bàn ăn sáng, mẹ Cố Nguyên
rót một cốc đậu nành cho Tô Dao rồi chăm chú nhìn sắc mặt cô: “Dao Dao, suốt
những năm gần đây Cố Nguyên không ở bên cạnh con, hai người khó khăn lắm mới có
thể ổn định, sau này phải cố gắng sống cho tốt.”
Tô Dao “dạ” một tiếng, cúi đầu ăn bánh bao của mình.
Nói dài nói dại, im lặng là vàng. Bố Cố Nguyên tiếp lời vợ: “Em cũng phải nói
Cố Nguyên, lớn rồi mà còn thức thâu đêm xem tivi, chẳng đoái hoài gì đến vợ
cả”.
Tô Dao biết là lúc này mình phải nói gì đó. Tối hôm
trước việc Cố Nguyên bất đắc dĩ phải ngủ ngoài phòng khách chắc c