
hắn sẽ khiến
bố mẹ hai bên không khỏi thắc mắc. Họ sẽ cho rằng mình và Cố Nguyên cãi nhau,
hoặc là sau nhiều năm chung sống như vậy, mình và Cố nguyên đã không còn hoà
hợp nữa… Câu nói này của bố mẹ cho thấy suy nghĩ của họ, hàm ý dò hỏi tình hình
giữa Tô Dao và Cố Nguyên.
“Bố, bố đừng trách Cố Nguyên. Không phải mọi người vẫn
thường nói bóng đá là tình địch muôn đời của phụ nữ sao, anh ấy thích xem thì
để cho anh ấy xem. Dù sao thì mỗi năm cũng chỉ có một hai giải thôi ạ” .
Nghe Tô Dao nói vậy, bốn người nhìn nhau, cũng không
tiện dò xét thêm gì nữa.
Tô Dao cúi người uống sữa đậu nành. Mình và Cố nguyên
giả làm vợ chồng bao nhiêu năm qua chắc bố mẹ nghi ngờ gì rồi? Vì vậy mà vừa
mới chuyển tới Nam Thành, mọi người vội vã vượt ngàn dặm xa xôi tới đây. Tô Dao
nghĩ, không thể để cho bố mẹ hai bên phát hiện ra điều gì khác lạ giữa hai vợ
chồng cô được .
Cố Nguyên ngủ không lâu, anh dậy trước bữa trưa . Tô
Dao và bà nội, bà ngoại đi chợ mua đồ về, vừa ngồi xem tivi vừa chuẩn bị nấu
ăn. Ông nội, ông ngoại thì ngồi chơi cờ ở sân thượng, Tô Thư thì một mình ngồi
chơi đồ chơi ở trên thảm.
Cố Nguyên sà xuống bên Tô Dao, đưa tay ôm eo cô, thơm
vào má cô một cái:
“Tối qua anh xem tivi thâu đem, vợ không giận anh
chứ?”
“Phạt anh rửa bát.”
Tô Dao tránh nụ hôn nửa đùa nửa thật của Cố Nguyên,
giơ tay chặn miệng anh lại. Biết rằng anh đang diễn kịch là một đôi vợ chồng
hạnh phúc trước mặt bố mẹ nhưng những cử chỉ thân mật như thế này không thực sự
tự nhiên. Cố Nguyên cúi đầu nhìn cố, ánh mắt biết cười: “Rửa thì rửa, chỉ cần
vợ yêu không trách tội anh là được rồi”.
Vừa nói xong Tô Thư chạy lại, kiễng chân lên người Cố
Nguyên: “Thơm, thơm.”
Cố Nguyên cười to, buông Tô Dao ra, quay lại ôm lấy Tô
Thư, thơm thật kêu vào má con bé. Mọi người nhìn nhau bây giờ các cụ mới có
phần nào an tâm.
Buổi chiều cả gia đình đi dạo phố. Cố Nguyên và Tô Dao
thấy trời đã chuyển mùa bèn mua cho bố mẹ vài bộ quần áo mới. Bây giờ là mùa
giảm giá, mọi người nườm nượp đổ đi mua sắm, Tô Dao vô cùng thích thú. Tô Dao
không thể không nắm chặt tay Tô Thư để tránh con bé đi lạc. Con bé kéo tay mẹ
chạy lên phía trước, hăm hở đi vào siêu thị .
Tô Thư muốn chơi, ông bà nội ngoại đều xót cháu, để Tô
Dao ở lại trông con bé. Tô Dao khó xử nhìn mọi người, Cố Nguyên mỉm cười vuốt
tóc cô, ôm vai cô vỗ về. Anh cất giọng nhẹ nhàng: “Em ở đây chơi với con nhé!
Anh đưa bố mẹ đi mua đồ là được rồi.” Anh khẽ buông cô ra, cúi đầu nhìn cô,
cười ấm áp: “Giao bố mẹ cho anh không có gì là không yên tâm chứ?”
Tô Dao lùi lại một bước, ông bà nội, ngoại đứng nhìn
bên ngoài bờ rào của khu vui chơi dành cho trẻ em, vừa nhìn Tô Thư nhún nhảy
trên đệm cao su ở bên trong vừa liếc nhìn hai người, thấy hai vợ chồng nói
chuyện thân mật, ánh mắt họ ánh lên niềm vui.
Tô Dao quay lưng lại, không để mọi người nhìn thấy
những hành động của mình, cô mở ví lấy ra một chiếc thẻ tài khoản đưa cho Cố
Nguyên: “…Được ạ! Em ở đây với Tô Thư, đây là thẻ ngân hàng của em, đợi chút
nữa nếu bố mẹ em muốn mua gì, anh dùng thẻ này thanh toán nhé, mật mã là ngày
sinh nhật của Tô Thư.”
Cố Nguyên không cầm, anh dời ánh mắt từ chiếc thẻ nhìn
lên khuôn mặt của Tô Dao, gương mặt anh không còn tươi cười như trước nữa: “Dao
Dao, dù anh có mua gì cho bố mẹ em cũng đâu có gì là quá đáng, dù sao hai gia
đình chúng ta cũng đã có mấy chục năm tình nghĩa, anh gọi bố mẹ là cô chú suốt
hai mươi mấy năm qua, gọi bố mẹ suốt mấy năm trời. Cứ coi như đây là tấm lòng
của anh.
Anh dừng lại lâu rồi tiếp lời: “Em cất thẻ đi. Giống
như em nói, cần tiền để nuôi em và Tô Thư, cần công việc không phải là cần thu
nhập kinh tế hay sao? Nếu em đổi công việc, những việc cần đến tiền còn nhiều
lắm! Dù cho từ bây giờ em có cuộc sống của em, anh có con đường của anh, nhưng
bây giờ em vẫn ở bên cạnh anh. Dù không phải chồng em thì với tư cách là một
người anh trai, anh cũng phải có trách nhiệm chăm sóc em. Đừng tỏ ra xa lạ với
anh như vậy, đừng có việc gì cũng phân chia rõ ràng như thế.”
Nói hết câu, anh vòng qua người cô, đi về hướng ông bà
nội ngoại. Tô Dao cắn nhẹ môi, chỉ còn cách cất thẻ vào ví, quay người đi cùng
Cố Nguyên. Cố Nguyên khi đó đã hướng lên tầng, chỉ quay người lại nhìn cô: “Em
và Tô Thư ở đây đừng đi đâu, chút nữa anh và bố mẹ quay lại đây tìm em.”
Tô Dao ngồi ở hàng ghế dài dành riêng cho các bậc phụ
huynh ở bên ngoài, trông chừng Tô Thư bên trong, Tô Thư và các bạn nhỏ đang
chơi bóng. Bên trong là một căn phòng nhỏ được thổi đầy khí, xung quanh là bóng
với nhiều màu sắc sặc sỡ. Dù mới biết nhau lần đầu nhưng lũ trẻ chơi với nhau
rất vui vẻ. Tô Thư lúc lúc lại ngoái đầu nhìn ra phía Tô Dao, vẫy vẫy tay chào.
Tô Dao mỉm cười, vẫy tay chào lại Tô Thư.
Cố Nguyên đi thang máy lên tầng trên siêu thị, vẫn dõi
mắt nhìn theo, cho đến khi lên tầng trên, khuất bóng Tô Dao và Tô Thư.
“Tầng này chuyên bán quần áo cho người trung niên. Bố
mẹ, chúng ta đi xem nhé.”
Cố Nguyên rời ánh mắt, đứng trước cửa thang máy, cửa
mở, anh chuyển người giữ thang máy